Đang được quan tâm QUAY LẠI TRANG CHỦ Iran bác tin bán UAV chiến đấu cho Nga, EU lên kế hoạch đào tạo 15.000 lính Ukraine Mỹ viện trợ UAV do thám cho Ukraine, Nga trừng phạt hàng loạt mạng xã hội Thủ tướng Anh hôm nay (20/10) đã tuyên bố từ chức sau 45 ngày đảm nhiệm chức
ĐỌC ONLINE. TẢI EBOOK Diệu Thủ Đan Tâm AZW3. TẢI EBOOK Diệu Thủ Đan Tâm PRC/MOBI. TẢI EBOOK Diệu Thủ Đan Tâm EPUB. TẢI EBOOK Diệu Thủ Đan Tâm PDF. Đăng nhập bằng. Đăng nhập. Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài khoản. Không làm ebook cho tài khoản sử dụng
Read 3 from the story Diệu Thủ Đan Tâm - Vân Khởi Nam Sơn by abchzhz with 1,232 reads. đm. Trịnh Chí Khanh sắc mặt hơi trầm xuống: "Ta so với Âu Dương dễ tính
Hai lần đi đẻ kín bưng của Hoa hậu Đặng Thu Thảo, nhà chồng có hành động quan tâm cực chu đáo Đẩy cửa dồn nhau vào tường để "yêu" cuồng nhiệt như trên phim, đôi nam nữ giữa đêm phải đi cấp cứu Mỹ nhân đẹp nhất phim Châu Tinh Trì: Tuổi già nuôi chồng "ăn bám", U60 chẳng ai còn để ý Cô bé từng bị tai
Chương 67: Tâm dược! "Tiểu Mã , để Tiểu Hoàng chuẩn bị một chút xe , ta phải đi ra ngoài một chuyến. . ." Nhìn thấy Vân Nhai như vậy bộ dáng , Mã Thiên Quân trong lòng cũng vô cùng lo lắng không yên , thậm chí ngay cả đầu cũng không dám giơ lên , cúi đầu thu thập văn kiện trên bàn , đột nhiên , Vân Nhai âm thanh
. Ngây ra một lát, Hà Vũ Bạch túm ống tay áo em trai, cau mày lại “Em giải thích rõ cho anh câu lúc nãy.”“Hả? Anh không biết? Em tưởng bọn anh chuyện gì cũng nói.” Trịnh Vũ Hoàng gãi gãi gáy, ngữ khí ngược lại thản nhiên, “Chuyện năm ngoái, lần đó, lúc em tỉnh ngủ thì không thấy ai khác nữa, sau đó mới biết anh ấy đã đi xe máy đi du lịch.”Bị sự thật “Em trai mình đã ngủ với bạn thân mình” đả kích, Hà Vũ Bạch há miệng, không lên tiếng. Cậu và Âu Dương Diễn Vũ đúng là chuyện gì cũng nói, nhưng cũng không thăm dò đời tư phương diện này của đối Vũ Hoàng trở tay xoa cằm, vẻ mặt hơi rầu rĩ “Em cứ tưởng hai bọn em lần đó coi như đã định, nhưng ai biết anh ấy nói với em, bảo em quên chuyện này đi. Đúng, hôm đó bọn em đều uống rượu, nhưng không say đến mức không thể chịu trách nhiệm vì hành động của mình.”Buông tay ra, Hà Vũ Bạch ôm cánh tay mình, cố gắng bình phục tâm tình. Cậu giờ coi như biết dục chiếm hữu của Trịnh Vũ Hoàng đối với Âu Dương Diễn Vũ vì sao mà đến — Gạo đã thành cơm, nhưng cơm còn chạy mất, nồi không cam chút thời gian chỉnh đốn tâm tình, Hà Vũ Bạch hỏi “Vũ Hoàng, em đời này...... đã nhận định Diễn Vũ?”“Ngoài anh ấy ra, em chưa từng thích ai.” Trịnh Vũ Hoàng ngôn từ chuẩn xác, giơ tay lên ôm anh trai vào ngực, “Tiểu Bạch, chuyện của hai bọn em anh đừng quan tâm nữa, nhìn anh mệt mỏi này, sắc mặt thật khó coi.”“Tự em hiểu là được, nè, đừng động đậy, để anh dựa thêm lát nữa.”Hai hôm nay bận, Hà Vũ Bạch vẫn không về nhà, quầng thâm mắt rất rõ. Tựa vào trên người em trai nghe nhịp tim đầy sức sống, cậu cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ Tấn từ trong phòng làm việc đi ra, từ xa nhìn thấy Trịnh Vũ Hoàng dùng tư thế người bảo hộ ôm Hà Vũ Bạch, không nhịn được cau chặt chân mày. Mặc dù trước đó ở trong phòng làm việc đột nhiên dâng lên kích động hôn Hà Vũ Bạch, nhưng hắn hai hôm nay thật sự không có thời gian chỉnh đốn tâm qua kiểm tra thi thể, cảnh sát xác nhận Trần Thư Quần là tự sát. Cảnh sát thông báo với người thân của Trần Thư Quần đến nhận thi thể, hai vợ chồng già buổi sáng đến phân cục, buổi chiều tìm một đám người, ở cổng bệnh viện Tổng hợp Đại Chính kéo biểu ngữ “Bác sĩ vô lương, coi thường mạng người”.Tình huống này kinh động đến đơn vị chủ quản cấp cao, khẩn cấp thành lập một tổ điều tra chiếm đóng Tổng hợp Đại Chính, gọi hết người khu 1 lên hỏi, ngay cả lao công quét dọn cũng không bỏ Tấn vừa nhận được điện thoại của Quý Hiền Lễ, muốn hắn bây giờ đi gặp các quan lớn kia. Ngoài mặt nói là đi theo quy trình, nhưng trong lòng hắn hiểu, đám người này làm muốn tìm người chịu tội thay để lắng lại dư luận công vào phòng họp, Lãnh Tấn nhanh chóng liếc 3 chuyên viên tổ điều tra, sau đó rũ mắt ngồi vào chiếc ghế cách bọn họ xa người đàn ông đeo kính gọng đen trong đó, tuổi khoảng trên dưới 50 mở miệng trước “Chủ nhiệm Lãnh, căn cứ vào ghi chép lấy được chỗ cảnh sát, chúng tôi phát hiện, trong cơ thể của người chết Trần Thư Quần có sự tồn tại của codein hydrochloride loại kiểm soát tinh thần cấp độ 2, nhưng thuốc này lại không kê trong đơn thuốc dùng hàng ngày của hắn, cậu giải thích thế nào?”Lãnh Tấn thờ ơ nói “Hắn bị cảm, ho khan, động đến vết mổ, tôi để bác sĩ Nguyễn kê cho hắn, giảm ho.”“Vậy cậu có biết, loại thuốc này sẽ tăng thêm triệu chứng uất ức của bệnh nhân?” Một nữ sĩ tóc trắng bên cạnh hỏi.“Hắn không bị uất ức, đã tìm khoa tâm thần khám rồi.” Lãnh Tấn xùy nhẹ, “Các vị, tất cả trị liệu đều phù hợp quy định, tự sát là Trần Thư Quần tự lựa chọn, hắn không muốn đối mặt với hiện thực gánh vác trách nhiệm, không có liên quan gì với bệnh viện, với bất kỳ nhân viên y tế nào.”Ba người trao đổi ánh mắt, người đàn ông trẻ tuổi nhất trong đó lại hỏi hắn “Nhưng cậu biết rõ hắn nợ nần chồng chất, còn năm lần bảy lượt để bác sĩ Nguyễn Tư Bình giục hắn nộp phí nằm viện, chẳng lẽ không suy nghĩ đến sẽ tạo thành hậu quả thế nào?”Trong lòng Lãnh Tấn chửi thầm một tiếng “Đệt”, giương mắt dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn ba người kia “Nợ thì phải trả, lý lẽ hiển nhiên, hắn tiếp nhận trị liệu ở Tổng hợp Đại Chính, dựa vào cái gì không trả tiền?”“Trên thực tế, chúng tôi có một bản ghi chép, cho thấy lúc Trần Thư Quần lúc nhập viện từng bày tỏ tâm nguyện từ bỏ điều trị.” Thành viên tổ điều tra trẻ tuổi trượt một văn kiện theo mặt bàn đến tay Lãnh Tấn, “Chủ nhiệm Lãnh, anh có thể xem trước.”Lãnh Tấn căn bản không cần xem. Lúc đó Trần Thư Quần được đẩy vào phòng giải phẫu, tất cả người tham dự cứu chữa hắn đều có thể nghe thấy hắn một mực kêu “Để tôi chết đi”.Nhưng làm bác sĩ, ai sẽ thấy chết không cứu?“Cho nên các anh muốn úp bô phân lên đầu tôi, để tôi thừa nhận hồi đó không nên cứu hắn.”Lãnh Tấn nói, đứng dậy quơ lấy cái ghế vừa ngồi, ném mạnh lên tường. Sau đó hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt ngoan tuyệt nhìn chằm chằm 3 chuyên viên tổ điều tra bị hắn dọa sợ nháo nhào tựa vào lưng ghế —“Các người mới cmn nên đến khoa tâm thần khám não!”“Sự tích anh dũng” Lãnh Tấn ném chạy chuyên viên tổ điều tra rất nhanh đã truyền đến người trong Tổng hợp Đại Chính đều biết. Có người bội phục hắn, cũng có người chờ trò cười. Chuyện này cho dù ai cũng sốt ruột, nhưng làm như Lãnh Tấn lại chưa từng xảy ra, nên làm gì cứ làm sao đồng chí lão Quý đã bảo đảm, chỉ cần hắn không ra tay đánh người thì cứ tùy ý dằn vặt, mình phụ trách chùi đít cho xong hai ca giải phẫu, Lãnh Tấn lại nhận được điện thoại điều trị khẩn cấp, nói có người bệnh nhịp tim hô hấp ngừng đột ngột đang trên đường mang đến Đại Chính, gọi hắn lập tức đi qua. Hắn tạt qua phòng làm việc liếc vào trong một cái, phát hiện chỉ có Hà Vũ Bạch vẫn ở thấy tiếng bước chân, Hà Vũ Bạch quay đầu, nói “Chủ nhiệm Lãnh, tôi vừa dẫn Trình Nghị ăn cơm tối rồi, nó vẫn ở đó chơi với con Thìa, chờ anh cùng tan làm.”“Tôi giờ phải đến điều trị khẩn cấp, đón xe cứu thương.” Lãnh Tấn tiện tay túm áo blouse qua trùm bên ngoài đồ giải phẫu, “Nhịp tim hô hấp ngừng đột ngột, cấp cứu nguy hiểm.”“Tôi đi cùng anh.” Hà Vũ Bạch lập tức đứng lên.“Không cần, mau về đi, nhìn quầng thâm mắt cậu kìa.”Mặc dù ngoài miệng nói, nhưng Lãnh Tấn cũng không nhìn thẳng Hà Vũ Bạch. Bình thường bận đến không rảnh để ý nhu cầu thân thể, nhưng hai hôm nay vừa nhìn thấy Hà Vũ Bạch, máu liền xông xuống sư, độc thân lâu quá quả nhiên sẽ nghẹn xảy ra vấn đề.“Không sao, cũng không vội ở đây một lát.” Hà Vũ Bạch vừa nói vừa đi ra ngoài, “Chủ nhiệm Lãnh, nghe nói anh hôm nay ở phòng họp ném ghế với chuyên viên tổ điều tra, viện trưởng Quý không mắng anh?”“Đương nhiên không, tôi đó là tăng thể diện cho ổng đấy.”Đi theo phía sau Hà Vũ Bạch xuyên qua hành lang đến thang máy, Lãnh Tấn nhìn chằm chằm sau lưng đối phương — Có một nếp gấp áo bị vai làm căng ra, phẳng phiu có lực kéo căng vị trí trên xương bả vai, cái này nói rõ thân thể dưới áo blouse không hề gầy như nhìn chút thịt, ôm sẽ rất thoải mái.“Chủ nhiệm Lãnh?” Hà Vũ Bạch đứng vào thang máy, đưa tay đè cửa thang máy, tò mò nhìn Lãnh Tấn, “Anh...... không vào?”“Ờ, vào.”Đi vào thang máy, Lãnh Tấn mặc lại áo blouse vừa nãy cởi xuống cho người ở cửa điều trị khẩn cấp chờ đón xe cứu thương, Lãnh Tấn nghiêng đầu chú ý tới Hà Vũ Bạch không ngừng giậm chân còn hà hơi lên tay, suy nghĩ chốc lát vươn tay với cậu.“Huh?” Hà Vũ Bạch tỏ vẻ nghi ngờ với cái tay duỗi đến trước Tấn cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp bàn tay to bao lấy cái tay Hà Vũ Bạch đặt ở khóe miệng. Ngón tay Hà Vũ Bạch lạnh như vừa rút ra từ nước đá, khiến Lãnh Tấn khẽ cau mày. Cảm giác được nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền đến mình, khuôn mặt lạnh cóng đến đỏ bừng của Hà Vũ Bạch cũng nóng lên theo. Cậu định rút tay về, nhưng Lãnh Tấn không hề cho cậu cơ hội.“Ủ ấm cho cậu chút.” Lãnh Tấn quăng ánh mắt về phía cổng chính bệnh viện, “Cậu nãy cũng nghe rồi, đây là cấp cứu nguy hiểm, đầu ngón tay cứng làm việc thế nào?”Hà Vũ Bạch cảm thấy có chút lúng túng, hơi rụt vai. May mà chút lúng túng này cũng không kéo dài quá lâu, 2-3 phút sau, xe cứu thương hú hét lái đến dốc ngoài sảnh điều trị khẩn cấp.“Hô hấp nhịp tim ngừng đột ngột, tim phổi hồi phục 20 phút.” Bác sĩ theo xe quỳ gối trên giường lắn đầu đầy mồ hôi, dưới tay còn không ngừng ghì, “Vừa ấn trở lại lại rung tâm thất, vẫn không dám rời tay.”Nhanh chóng đẩy người bệnh và phòng cấp cứu, bác sĩ điều trị khẩn cấp thay bác sĩ theo xe, tiếp tục hồi phục tim phổi cho người Tấn vừa kiểm tra cơ thể cho bệnh nhân vừa hỏi một cô gái khác theo cùng đến “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”“Cô ấy...... cô ấy...... nhảy nhót...... đột nhiên...... đột nhiên gục xuống......” Cô gái kia cũng không biết là lạnh cóng hay bị dọa, toàn thân run rẩy liên tục, “Gọi cũng không tỉnh...... quản lý trong quán gọi xe cứu thương cho......”“Cô ấy đã uống thuốc gì?”Lãnh Tấn không phải hỏi lung tung. Cô gái được cấp cứu trang điểm đậm, ăn mặc còn rất sexy, vừa nhìn chính là đến night club chơi.“Không — thật sự không có!” Cô gái đi theo xe đột nhiên khóc lên, “Chúng tôi chỉ đến nhảy...... thật đó...... nhảy thôi......”Lúc này nhịp tim người bệnh lại được ghì trở lại, bác sĩ điều trị khẩn cấp rời tay, để y tá tiến hành chuẩn bị cấp cứu. Nhưng bác sĩ vừa cắt quần áo của cô gái kia, lại xảy ra rung tâm thất lần nữa.“Khử rung tim! 200J!”Lãnh Tấn nhận lấy tấm điện cực, khử rung tim tiếp tục ấn, đồng thời gọi y tá tiêm adrenaline tĩnh mạch. Rốt cục, đường cong trên máy giám sát nhịp tim lại xuất hiện. Nhưng hắn lúc này căn bản không dám rời tay — Cô gái này giống như cái săm thủng, vừa bơm hơi vừa tiệt, mẹ nó xảy ra chuyện gì?Chờ y tá nối xong máy hô hấp, Hà Vũ Bạch ở bên cạnh nhận lấy công việc kiểm tra thân thể người bệnh của Lãnh Tấn. Nhưng kiểm tra từ đầu đến chân, lại không tìm được nguyên nhân dẫn đến cô gái này sẽ đột ngột mất hô hấp nhịp tim. Cô gái còn trẻ như vậy, cũng không có tiền sử bệnh, theo lý thuyết tim không yếu như vậy, không ấn sẽ không tới nghĩ lui, ánh mắt cậu rơi vào ngón tay tô đỏ của cô hôi Lãnh Tấn đã theo lông mi nhỏ giọt xuống, hất đầu, đột nhiên nhìn thấy Hà Vũ Bạch lấy một cái kéo trong túi thanh trùng ra.“Cậu làm gì thế?” Hắn Vũ Bạch không nói chuyện, chỉ kéo tay cô gái, dùng lưỡi trong kéo cạy sơn móng tay dày cộp trên tay cô ra, sau đó đưa tay tới trước mặt Lãnh tay trắng bệch, hiển thị mất máu rõ Tấn cau mày hô to “Đẩy máy siêu âm đến!”Hà Vũ Bạch dùng siêu âm bên giường xác nhận ổ bụng người bệnh có xuất huyết trong Nhìn vị trí hoặc là thai ngoài tử cung hoặc là thể vàng vỡ dẫn đến, lập tức làm truyền dịch thay thế ống thông tĩnh mạch, đồng thời thử thai bằng đặt ống thông tiểu. Máu vừa truyền vào, dấu hiệu sinh tồn của người bệnh rất nhanh đã ổn định, Lãnh Tấn rốt cục có thể nghỉ ngơi.“Tiếp theo là việc của anh rồi, chủ nhiệm Lãnh.” Sau khi xác nhận là xuất huyết trong do thai ngoài tử cung vỡ dẫn đến, Hà Vũ Bạch lấy găng tay xuống ném vào thùng rác phế thải y tế, “Tôi đi xem Diễn Vũ trước, chờ bệnh nhân này ra, tôi quản lý giường nhé.”Nghe thấy lời Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn lắc lắc đầu “Tính cả Từ Diễm, trong tay cậu đã có 10 bệnh nhân, cứ để Nguyễn Tư Bình quản, để khu hộ sĩ gọi điện thoại cho hắn.”Hà Vũ Bạch theo thói quen mím môi “Chuyện Trần Thư Quần khiến hắn tâm thần không yên, cứ để tôi nhận đi.”Lãnh Tấn cau mày “Cậu mấy ngày không về nhà rồi?”“3 ngày, thêm 1 ngày thôi, tôi chịu được.” Nhẹ nhàng thở ra, Hà Vũ Bạch nhìn cô gái trên giường lớp makeup đã tan như mặt lúc nãy muộn thêm mấy phút, bọn họ nhất định sẽ đánh mất sinh mạng trẻ tuổi này.
Edit + Beta Vịt Từ hồi học nhà trẻ Đổng Hợp Thắng chính là đứa trẻ có vấn ngày hai bận đánh bạn khóc, giáo viên ngày nào cũng tố cáo trong điện tiểu học càng có xu thế nghiêm trọng, đánh nhau từ trong trường đến ngoài trường, vừa lên lớp 3, đã bị đuổi hơn 10 lần, tiếng【thối 】【truyền 】 bộ tiểu học trong thành phố không trường nào dám nhận hắn, công lập tư nhân đều hắn Đổng Dục Thanh thấy vậy, không đi học, sau này không phải mù chữ à? Thế là đập con trai một trận, đánh mông thành 8 cánh hoa, làm Đổng Hợp Thắng đau đến mức cả tuần trời không cách nào ngồi ăn Dục Thanh đánh con như huấn luyện viên động vật, mà Lưu Gia Thắng già rồi cũng chỉ có thể ở bên cạnh dám khuyên, nếu không kể cả thở gấp cũng phải chửi cùng Dục Thanh chỉ trích ông chiều con, đồng chí lão Lưu nghĩ thầm em có thể không chiều sao? Đẻ ra như con mèo, nâng hai tay cũng đủ, thở lúc được lúc không, sống được cũng không dễ dàng! Trường không nhận, vậy thì dạy ở nhà Đổng Hợp Thắng nhớ ăn không nhớ đánh, nên gây chuyện vẫn đi gây chuyện, khiến gia sư tức giận bỏ đi, dạy thế nào cũng không đó Đổng Dục Thanh nghĩ cách, tìm cho Đổng Hợp Thắng mấy thầy dạy hắn luyện võ công — Con không phải thích đánh nhau sao? Đừng ra ngoài nạt nhỏ dọa yếu nữa, tỉ thí với các thầy có bản lĩnh thật sự nhỏ mười mấy tuổi hàng ngày bị đánh sưng mặt sưng mũi, nhưng cũng được tôi luyện tính nhau thì không còn nữa, chỉ là thành tích vẫn nát tuổi dậy thì bắt đầu phóng túng, phát tiết tinh lực vào "phương diện kia".Đổng Hợp Thắng nhớ sâu nhất chính là hôm sinh nhật 16 tuổi, hai cha con ngồi xổm trong sân biệt sự hút thuốc, cha hắn nhét cho hắn một hộp bao cao Gia Thắng dặn dò con trai "Chơi bời, được, đừng tạo ra mạng người." Vừa nhét hộp vào túi áo khoác, Đổng Hợp Thắng đã nghe thấy ba hắn la ở tầng hai "Lưu Gia Thắng! Tiên sư còn để em nhìn thấy anh dẫn con đi hút thuốc, em ném hai người các anh xuống biển!" Giọng la này, dọa hai cha con nuốt khói chưa thở ra vào trong dạ thấy hình thức ở chung của hai cha, Đổng Hợp Thắng luôn chùn bước với hôn dưng cưới sư tử Hà Đông về nhà suốt ngày la hét, không bằng tự do tự tại, muốn ngủ giường nào thì nằm giường là thấy bạn bè dần ổn định, thi thoảng hắn cũng cảm giác chút mất cũng không mất mát được bao lâu, chỉ cần một ánh mắt của hắn, luôn không thiếu bạn gần đây hắn phát hiện, cảm giác mất mát ngày càng nghiêm trọng. Dù người dưới thân kêu dâm đãng thế nào, luôn có cảm giác trống rỗng không nói lên lời quẩn quanh trong lòng hắn, hơn nữa có cảm giác càng ngày càng không thể tận cuộc, sống 26 năm, Đổng Hợp Thắng lần đầu tiên nếm trải cái gì gọi là mùi vị bị đâm phóng lại 1 tuần, không, ba ngày — Tiếp viên mặt đất phục vụ hắn trong phòng vệ sinh sân bay thì cũng thôi — Hắn dù gì cũng là Đổng đại thiếu kim thương không gục trên mặt trận mây giờ ở đêm tân hôn của bạn thân, bị một tên đàn ông con lai chưa gặp mặt được 24 tiếng chơi mông, còn bị cưỡng đối với cuộc tình một đêm này, nếu tính theo thang điểm 100, hắn có thể cho 20 điểm nhiều thêm kia, Đổng Hợp Thắng tính toán không tốt — Học tiểu học đã không đủ điểm — Cứ cộng thêm cho Andy tượng đầu tiên của bất cứ ai với Andy, đều là người cực kì rắn dưới vẻ ngoài cường tráng kia là một trái tim dịu khi Andy xong chuyện câu đầu tiên là hỏi Đổng Hợp Thắng có khát không, sau khi nhận được ánh mắt "Ông đây hét không ra tiếng nữa rồi", uống ngụm nước đút vào trong miệng Đổng Hợp Hợp Thắng làm top nhiều năm như vậy, chưa từng hỏi câu này sau khi làm thường toàn là mấy câu kiểu "Hôm nay em sướng lắm nhỉ" để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, còn tự cho rằng đây coi như là dịu dàng quan tâm đến cảm thụ của người khác.— Tiên sư đáng đời không cưới vợ, đổi lại là minh cũng đíu cưới thằng ngu như ngây ra trên chiếc đệm mềm mại không muốn bò dậy, Đổng Hợp Thắng vừa hưởng thụ Andy xoa bóp vừa thầm kiểm điểm bản tay Andy rất mạnh, Đổng Hợp Thắng chỉ từng thấy trước đó tay không nhấc cây cọ bị bây giờ đôi bàn tay kia ấn bên hông hắn lực vừa đủ, thoải mái đến mức Đổng Hợp Thắng muốn rên hừ thân đều thả lỏng, đầu Đổng Hợp Thắng chìm đi, ngủ khi rời khỏi đảo, Andy hỏi Đổng Hợp Thắng xin số điện thoại và địa chỉ bưu điện, hi vọng có thể giữ liên lạc với Hợp Thắng nói bừa cho đối nhất, tình một đêm thôi mà, cách nửa vòng trái đất, có gì mà phải liên lạc? Thứ hai, chuyện Đổng đại thiếu hắn bị đâm tuyệt đối không thể để ai biết, mất mặt lắm, giữ liên lạc hiển nhiên không phải sự lựa chọn tốt."Tôi đã giải ngũ, 3 năm." Andy tỏ nỗi lòng với hắn bằng tiếng Trung không mạch lạc, "Có thể, đến nhà anh." Đổng Hợp Thắng nổi da gà rơi xuống đất — Gì vậy trời? Mẹ sư còn muốn đến nhà tôi!? Nhưng người ta đã nói đến mức này rồi, Đổng Hợp Thắng cũng không tiện vặn lại đối phương, thế thì tỏ vẻ keo kiệt quá "Rảnh thì đến chơi, tôi đãi cậu." Andy gần như không nghe hiểu được mấy, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn mặt hắn một lát, gật Hợp Thắng vỗ vai đối phương coi như tạm biệt, xoay người định đi thì đột nhiên bị Andy ôm chặt từ phía vào lỗ tai Đổng Hợp Thắng, Andy nói khẽ "Tôi với anh, nhất kiến chung tình." Mẹ tiên sư, ngoại quốc còn biết nói thành lồng ngực cường tráng kia dánh chặt lấy lưng, Đổng Hợp Thắng rơi da gà đầy mà "Tôi với anh", ông đây mới mẹ nó phản đối cậu nhất kiến chung tình đấy! "Anh ơi! Máy bay trực thăng sắp cất cánh rồi, anh —" Lưu Hợp Uy thò ra từ khúc rẽ, nói được một nửa, cảnh trước mắt khiến nó cứng miệng lại — Cái quái gì vậy? Anh nó vậy mà ôm ấp, thân mật với tên đàn ông vạm vỡ? Đổng Hợp Thắng vội đẩy cánh tay Andy ra, bỏ lại tiếng "Tạm biệt" đẩy em trai đi tới sân đậu máy bay trực lên máy bay trực thăng thắt đai an toàn, trong ánh mắt Lưu Hợp Uy nhìn về phía Đổng Hợp Thắng, lóe ra ánh sáng tìm ngủ cạnh phòng Đổng Hợp Thắng, nửa đêm nghe tiếng quỷ tiếng gió bão quá to, không nghe thấy là ai phát ra, không nghĩ tới là......!Nhìn chăm chú anh mình một lúc, Lưu Hợp Uy đánh giá "Anh à, khẩu vị anh nặng thật, em thấy đùi Andy còn thô hơn cả eo anh." "Biến!".Truyện SắcĐá em trai một phát, Đổng Hợp Thắng kéo tai nghe đeo lên, không phản ứng đến nó nữa."Ê! Đổng thiếu, mấy hôm rồi không gặp!" Quản lý hộp đêm nghe nói Đổng Hợp Thắng mang khách đến, đích thân đến tiếp là kim chủ nổi tiếng, đến là vào thuê phòng, gần như không quan tâm chi phí gì là Đổng thiếu chưa từng chọn trai gái trong quán, toàn tự dẫn người."Ừ, hơn 1 tháng rồi nhỉ." Đổng Hợp Thắng có chút ủ rũ, xua tay với quản lí, "Tất cả như cũ, mấy người này là bạn tôi, chào hỏi là được." Mấy hôm nay hắn cứ cảm thấy như ngủ không đủ, vừa đến 9h tối là mệt rã thường cuồng hoan cả đêm, ngủ mấy tiếng dậy vẫn có tinh thần, nhưng bây giờ hắn lại ước gì lập tức về nhà nằm ngửa là khách hôm nay rất quan trọng, ban ngày họp cả buổi, đến tối, hắn vẫn phải gắng gượng lên tinh thần dẫn người ra ngoài tìm phòng bao ngồi xuống, chưa đầy một lát, rượu đã bưng Hợp Thắng để phục vụ mở chai Chivas 25 ra, rót đều, nâng chén chúc mừng hợp tác vui Hợp Thắng ngửa mặt uống rượu, kết quả phát hiện rượu vẫn mùi bình thường nhưng đổi vị, đắng không thể rượu vào khăn, Đổng Hợp Thắng quát người mở rượu "Gọi quản lí các người đến đây! Dám cầm rượu giả lừa ông!" Phục vụ vội vàng chạy ra khách bên cạnh nhìn nhau, cũng đều thử rượu của mình — Không sao mà! Quản lý vào phòng, thử rượu, cười làm lành nói "Đổng thiếu, tôi uống......!Thật sự không sao cả, không thì, cậu thử lại xem?" "Mẹ tiên sư ít nói nhảm với ông!" Đổng Hợp Thắng vỗ lên bàn, "Ông đây từ bé đã uống thứ này như nước! Thật giả không uống ra được? Ông có đổi không!?" "Đổi, đổi." Quản lý vội vàng nháy mắt với phục lâu lắm, mở chai rượu Hợp Thắng quơ lấy chén uống một hớp — Vẫn đắng — Quay mặt nhổ vào thùng rác, sau đó túm lấy cổ áo quản lý kéo tới trước mặt "Đùa tôi à? Hả? Rượu chỗ các ông mẹ nó là giả hết!" "Hả? Thật sự......!không phải......!không phải giả đâu!" Quản lý cũng không biết làm quán bán rượu giả, nếu không sao kiếm tiền? Nhưng chắc chắn sẽ không bán cho người như Đổng Hợp Thắng, cho hắn mấy lá gan cũng không khách khứa thấy Đổng Hợp Thắng ra tay, vội tiến lên họ đều đã thử, thật sự không phải rượu giả, không biết hôm nay vị giác của Đổng thiếu gia có phải có vấn đề hay không, sao mở chai nào cũng kêu đắng thế? Đổng Hợp Thắng vốn thiếu ngủ đến bực bội, không biết phát tiết tức giận vào đâu, lúc này có người đụng phải họng súng, bùng nổ cỗ tà hỏa ra "Ít giả bộ với ông! Hồi nhà ông đây mở hộp đêm, ông chủ các người mẹ nó vẫn mặc tã đấy! Gọi cháu trai kia tới đây! Nếu không hôm nay tôi phá nát quán các người!" Giọng hắn cất cao, hơi thở dồn la hét bỗng dưng sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi như hạt đậu lăn từ trên trán đèn mờ ảo bỗng không còn màu sắc, trước mắt Đổng Hợp Thắng đầu sao, lòng bàn chân hư không, ngã ngửa vào sofa."Đổng thiếu!? Đổng thiếu!? Mau! Gọi xe cứu thương!" Trong phòng bỗng loạn lên."Đường máu tụt huyết áp dẫn đến ngất xỉu." Đúng hôm Hà Vũ Bạch trực đêm, đón xe cứu thương ở điều trị khẩn thấy bên trên đẩy xuống là Đổng Hợp Thắng, sợ hết nhìn dáng vẻ hắn vừa nhìn chính là tụt huyết áp dẫn đến ngất, truyền nước không đến mấy phút là trên giường bệnh phòng quan sát khẩn cấp, Đổng Hợp Thắng phiền muộn vỗ trán "Trước đây tớ không mắc bệnh này......!Sao lại như vậy?" Hà Vũ Bạch mím môi, hạ giọng hỏi "Cậu không......!ăn linh tinh chứ?" "Tiểu Bạch, cậu còn không hiểu tớ à? Ông hoàng ** dạo, không một ai dính." Đổng Hợp Thắng làm bộ muốn rút kim truyền, lại bị Hà Vũ Bạch vội ngăn lại "Truyền thêm lúc nữa, cậu đừng tưởng tụt huyết áp là bệnh vặt." "Còn có thể là bệnh gì nặng?" Đổng Hợp Thắng cau Vũ Bạch đáp lại "Nhiều lắm, như là suy gan thận tim, bệnh thân thể tự miễn dịch, u ngoài tuyến tụy —" "Ok ok ok, dừng lại là gần đây tớ cứ luôn mệt mỏi, ngủ không đủ, có liên quan với chuyện này không?" Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, gật đầu "Cũng có thể là mệt mỏi quá độ dẫn đến, tối nay cậu ngủ ở đây đi, tan làm tớ tới gọi cậu." Đổng Hợp Thắng ghét bỏ bĩu môi "Ngủ đây không ngon, động tí là chết người, tớ về nhà ngủ đây." "Cũng được, nửa tiếng nữa tớ qua gọi cậu, cậu nhắm mắt nghỉ một lát." Hà Vũ Bạch nói, kéo chăn đơn đắp lên cho hắn. "Này, Tiểu Bạch, miệng tớ đắng lắm, có quýt táo không, cho miếng." "Lát tớ lấy cho cậu." Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, lại nói "Hay là lấy máu làm kiểm tra đi, miệng đắng có thể là gan có vấn đề." "Haiz, hút thuốc thôi." "Hút ít đi, không phải thứ tốt." "Gần đây tớ cũng không hút, hút cái là buồn nôn." "Lúc nên cai rồi." Một lúc sau cầm báo cáo kiểm tra máu của Đổng Hợp Thắng, Hà Vũ Bạch phát hiện đối phương ngoài tụt huyết áp, còn hơi thiếu không yên lòng để Đổng Hợp Thắng đi như vậy, bèn quay lại phòng Hợp Thắng vừa tự rút kim tiêm định chuồn đi, kết quả bị chặn lại."Nửa tiếng rồi, tớ đi đây." Đổng Hợp Thắng cũng ngoan Vũ Bạch ra hiệu hắn đừng vội đi "Nằm xuống, tớ siêu âm cho cậu." "Hả? Sao thế?" Đổng Hợp Thắng bao nhiêu năm chưa từng đến bệnh viện, không khỏi cảm thấy Hà Vũ Bạch chuyện bé xé ra ra hắn không biết siêu âm là cái gì, vừa nghe thấy phải kiểm tra, theo bản năng sinh ra mâu thuẫn tâm Vũ Bạch nửa nghiêm túc nửa dọa hắn "Cậu thiếu máu, tụt huyết áp, tớ phải xem có mọc thứ gì trong nội tạng không." "......" Đổng Hợp Thắng nhăn mặt, "Tớ trẻ tuổi như vậy, không thể nào......" "Hôm qua tớ mới nhận một người 20 tuổi mắc ung thư gan vào khu bệnh." Hà Vũ Bạch kêu y tá đẩy máy tới, cầm găng tay đeo lên, "Nằm xuống, vén áo lên, cởi dây lưng." Vừa nói, cậu còn cố ý kéo "bạch" cái bao tay trước mặt Đổng Hợp Thắng, bày tư thế, ý tứ rất rõ ràng — Trong phòng này, cậu phải nghe lời Hợp Thắng xoa mặt, đành phải nằm lại giường thực hiện yêu cầu của Hà Vũ chất tiếp âm lạnh như băng lên cơ bụng đường cong rõ ràng, Hà Vũ Bạch kéo máy qua tiến hành kiểm một lúc, nửa trên quả thực không sao, bèn thăm dò xuống, định xem thận và bộ phận nam Đây là — Hình ảnh xuất hiện trên màn hình khiến vẻ mặt biểu tình bỗng cứng Hợp Thắng vốn gối cánh tay thoải mái chờ cậu làm xong, kết quả nhìn sắc mặt cậu biến dạng, trái tim bỗng vọt lên cổ họng."Có vấn đề gì à?" Đổng Hợp Thắng chột dạ nói không sợ là bốc phét, dù sao vẫn chưa đến 30, lại nói còn trẻ thế đã mắc bệnh nan y, thật có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của hai cha! Hà Vũ Bạch nhìn màn hình không chớp mắt, đồng thời máy móc trong tay tiến hành thao tác, bỏ qua vấn đề của Đổng Hợp Hợp Thắng sắp sợ toát mồ hôi "Tiểu Bạch! Cậu nói gì đi! Bệnh gì vậy!?" Hà Vũ Bạch hoàn hồn, dùng ánh mắt đầy đồng tình nhìn về phía Đổng Hợp Thắng "Ờm......!Hợp Thắng, tớ soi tử cung......" Không đợi Đổng Hợp Thắng thốt ra "Hả?" Hà Vũ Bạch lại thêm một câu "Còn soi cả túi thai, khoảng 8 tuần." Thấy Đổng Hợp Thắng há to miệng vẻ mặt không chịu đối mặt với thực tế, Hà Vũ Bạch mở máy biến điện năng thành âm thanh, mở tiếng tim thai đập đều "thình thịch" như vó ngựa trên sân cỏ."Nghe này, đây là nhịp tim của cục cưng." Cậu chớp mắt giải tĩnh này khiến Đổng Hợp Thắng nghe như tiếng sấm, sống chuẩn men hơn 20 năm trong nháy mắt cảm giác trong cổ họng có thể ói ra máu..
“Chen chút! Chen chút! Bên trong vẫn còn chỗ!”Nhân viên phụ trách đẩy người vào trong xe ở nhà ga điện ngầm hô to về phía buồng xe. Cao điểm sáng thứ 2, tàu điện ngầm vốn đã chật không chịu nổi bởi vì đường chắn tạm thời, rất đông chủ xe lựa chọn đi tàu điện ngầm đi làm nên càng lộ vẻ gian điện ngầm từ ngoại thành lái đến nội thành lưu lượng người tăng vọt gấp đôi, đến trạm cửa vừa mở ra, người bên trong không bị chen ra đã rất may mắn. Hành khách đứng bên ngoài chỉ dựa vào sức của mình, muốn chen vào quả thực là si tâm vọng tưởng.“Nhầm không vậy? Chỗ nào còn chỗ?! Ông đây bị chen chân không chạm đất rồi!” Có một hành khách gần như bị chống giữa không trung khinh bỉ hô quanh vang lên cười ồ. Mặc dù chen thành như vậy, nhưng vẫn có mấy hành khách bị đẩy mạnh vào buồng xe. Ai cũng không muốn đến muộn, chuyến tiếp theo phải chờ thêm 6 phút, hơn nữa chưa thấy sẽ ít người hơn chuyến này. Mấy giây sau cửa xe đóng lại, đoàn xe giống như cá mòi đóng hộp gào rú chạy băng băng về phía trạm tiếp thêm 2 trạm nữa, đám người chen chúc đến hận không thể cách nhau số âm đột nhiên tự động kéo ra không gian nửa mét vuông — Có hành khách ói trong buồng mùi khiến người ta không vui nhanh chóng khuếch tán, hành khách đứng gần cau mày bịt mũi, cũng mặc kệ đằng sau có thể giẫm lên chân người khác hay không, có thể trốn bao xa thì bấy xa. Hành khách kia sau khi ói xong tựa vào lan can giữa buồng xe trượt xuống, cong người ôm bụng, phát ra tiếng kêu đau yếu ớt.“Này! Chen chúc gì vậy?” Trong đám người đột nhiên phát ra một tiếng oán trách.“Nhường đường chút! Tôi là bác sĩ!” Chàng trai rõ ràng cao hơn đa số người ra sức tách đám người ra, chen đến bên cạnh hành khách đột phát bệnh nặng kia, “Cô ơi! Cô ơi! Cô không thoải mái chỗ nào?”“Đau...... đau bụng......”Sắc mặt người phụ nữ nhanh chóng tái nhợt, trán thấm ra đầy mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập, tiếp đó vô lực ngã nghiêng trong ngực chàng trai cao ráo.“Tình huống thế này kéo dài đã bao lâu? Cô có tiền sử bệnh không?”“Không...... là đột nhiên......”Người phụ nữ đau đớn lắc đầu, dùng sức ấn bụng dưới bên phải, nói chuyện đứt quãng. Hành khách bên cạnh cũng rối rít vươn tay giúp đỡ, xem đến trạm sau khiêng người phụ nữ đến nhà ga ngoài buồng bên động viên người phụ nữ đau đến gào khóc kia, người đàn ông một bên gọi 120. Lúc này có một thanh niên mặc hoodies đeo túi thể thao ngồi xổm xuống bên cạnh cô, lấy tai nghe treo trên tai xuống, cũng hỏi một lần như người đàn ông cao ráo lúc đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía người trẻ tuổi, đồng thời nói với đầu kia điện thoại “Tàu điện ngầm tuyến số 3, nhà ga trạm Cao Phố, có người bệnh nghi là viêm ruột thừa đột phát...... triệu chứng là nôn mửa, tim đập quá nhanh......”“Không phải viêm ruột thừa.” Người trẻ tuổi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về hắn, “Hẳn là u nang buồng trứng xoắn.”Vừa nói, cậu nhẹ nhàng đẩy phần lưng của người phụ nữ, để cô nằm nghiêng. Tiếng rên rỉ của người phụ nữ dần giảm bớt, xem ra hình như tư thế này khiến cô cảm thấy không mắt người đàn ông hơi ngưng lại, một giây sau liền sửa cách nói của mình với trung tâm ứng cứu khẩn cấp “Có lẽ là u nang buồng trứng xoắn đột phát bệnh, xin hãy lập tức sắp xếp xe cứu thương qua đây.”U nang buồng trứng xoắn thường xảy ra ở những khối u có trọng lượng vừa phải, đường kính trung bình từ 8-15cm, cuống dài, không dínhCúp điện thoại, hắn ngồi xổm bên cạnh người phụ nữ, hỏi người thanh niên đang nhẹ giọng an ủi người bệnh kia “Cậu cũng là bác sĩ?”“Ừ.” Người trẻ tuổi đáp ngắn gọn, lấy khăn tay ra giúp người phụ nữ lau mồ hôi lạnh ở trán.“Tôi là chủ nhiệm khu bệnh 1 của bệnh viện tổng hợp Đại Chính, Lãnh Tấn, cậu tên là gì?”Người trẻ tuổi thoáng sửng sốt.“Tôi đã nghe nói về anh.” Mặt cậu cúi thấp, cái trán trơn bóng bị tóc mái hơi xoăn che phủ, “Tay phải thần thánh, Lãnh Tấn.”Lãnh Tấn cũng không tỏ vẻ vui đối với khen ngợi đến từ người lạ, hắn vẫn luôn vậy. Đắm chìm trong khen ngợi mù quáng, dễ khiến người ta lâng lâng.“Cậu làm khoa nào?” Hắn lại hỏi.“Tôi chủ yếu chẩn đoán y học.”“Ồ, bệnh viện nào?”Người trẻ tuổi cũng không trả lời, mà lấy điện thoại ra đi sang một bên, quay lưng nghe điện thoại.“Con ở trên đường, gặp chút tình huống đột phát.” Người trẻ tuổi nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, bác Quý, chắc phải đến muộn mấy phút.”“Con không sao chứ? Vũ Bạch?” Quý Hiền Lễ lo lắng hỏi.“Con không sao, ở nhà ga gặp phải người bệnh đột phát bệnh nặng, không kịp tàu điện ngầm.” Hà Vũ Bạch quay đầu liếc về phía người phụ nữ và Lãnh Tấn, “Chủ nhiệm Lãnh cũng ở đây.”“Hả? Con từng gặp hắn?” Quý Hiền Lễ cười khẽ, “Ấn tượng thế nào?”“Con cảm thấy...... hắn không dễ ở chung như trong truyền thuyết.”“Lĩnh hội từ từ, con mau chạy đến đây đi, ngày nhận chức đầu tiên đã đến muộn, chủ nhiệm Lãnh sẽ mắng người.”“Hắn cũng phải đến muộn.” Hà Vũ Bạch nói xong dừng một chút, “À, không chừng, hắn lát nữa hẳn sẽ đi cùng xe cứu thương.”“Con cũng đi cùng xe cứu thương đi.”“Con vẫn là đi tàu điện ngầm thôi.”“Được, lát nữa gặp.”Cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch quay lại bên sân ga. Tiếng nhắc nhở tàu điện ngầm tiếp theo đã vào trạm vang lên, trước khi cậu lên xe khẽ gật đầu với Lãnh Tấn.“Tạm biệt, chủ nhiệm Lãnh.”Lãnh Tấn đang giúp nhân viên khiêng người lên cáng, nghe thấy âm thanh ngẩng đầu, nhìn thấy cửa xe đang chậm rãi đóng xe đến bệnh viện, Lãnh Tấn lập tức sắp xếp người bệnh đến khám gấp tiếp nhận siêu âm B chẩn đoán bệnh. Đúng như người trẻ tuổi kia phỏng đoán, buồng trứng mé phải phát hiện u.“Nhận vào khu bệnh 1, thông báo cho người nhà đến đây bàn phương án giải phẫu.”Lãnh Tấn dặn dò 1 trong những trợ lý của mình, Nguyễn Tư Bình, nhận chẩn người bệnh. Nguyễn Tư Bình bĩu môi, oán trách nói “Boss, giờ khu 1 đã xếp hàng không còn giường, anh còn nhét người vào trong.”“Vậy cậu đẩy người ta đến khu 2 đi, hỏi xem chủ nhiệm Từ có nhận không.” Lãnh Tấn không vui, “Cho các cậu cơ hội vào ca giải phẫu bóc u, lại nói nhảm nhiều vậy!”“Em vào ạ?” Khóe miệng Nguyễn Tư Bình lại giương lên, “Chủ nhiệm, anh thật thương em.”“Trước tiên dùng nội soi thăm dò, xem là giữ lại điều trị hút dịch hay là bỏ đi cả buồng trứng rồi hẵng quyết định. Mới 24 tuổi, có thể giữ được buồng trứng nhất định phải bảo vệ...... Hửm? Hôm nay không phải nói có người mới đến, vẫn chưa tới?”“Không phải, em vừa đến chỗ viện trưởng Quý, nói người vẫn chưa đến.”Vẻ mặt Lãnh Tấn trong nháy mắt u ám “Ngày đầu đi làm đã đến muộn, lão Quý sao lại thuê kiểu người không có khái niệm thời gian thế này chứ?”Nguyễn Tư Bình thần thần bí bí nói “Nghe nói là người trâu bò, sinh viên tài năng của đại học Y khoa Harvard, mới 23 tuổi đã được tiến sĩ.”“Trâu hơn nữa, cũng không có tư cách giở đại bài ở chỗ tôi.” Lãnh Tấn đập bệnh án vào trong tay Nguyễn Tư Bình, “Tôi đi kiểm tra phòng trước, chờ người trâu bò này đến, bảo cậu ta đến phòng khử trùng chờ tôi.”Quý Hiền Lễ dẫn Hà Vũ Bạch đến khu bệnh 1 tìm Lãnh Tấn thông báo, đi một vòng cũng không thấy người, gọi điện thoại cũng không nhận. Đến khu hộ sĩ hỏi, biết được chủ nhiệm Lãnh đi phẫu thuật rồi, bảo người mới đến tìm bác sĩ Nguyễn báo cáo.“Tên Lãnh Tấn này! Đã nói với hắn hôm nay có người mới đến! Chỉ chênh mấy phút thôi?” Quý Hiền Lễ bất đắc dĩ cau mày, đành phải lại dẫn Hà Vũ Bạch đi tìm Nguyễn Tư thấy viện trưởng tới, Nguyễn Tư Bình treo khuôn mặt cười “Chào buổi sáng, viện trưởng Quý.”“Chào buổi sáng.” Quý Hiền Lễ giới thiệu Hà Vũ Bạch cho đối phương, “Đây là chuyên gia chẩn đoán bệnh mới tuyển cho đội các cậu, Hà Vũ Bạch, bác sĩ Hà. Vũ Bạch, đây là bác sĩ Nguyễn.”“Chào buổi sáng, bác sĩ Hà, tôi tên là Nguyễn Tư Bình.” Nguyễn Tư Bình đưa tay bắt với Hà Vũ là trẻ tuổi, hắn nghĩ, cùng lắm là 24-25. Phải nói có thể được đánh giá là chuyên gia chẩn đoán bệnh, tuổi cũng tương đối, người này thật sự trâu như vậy?Hà Vũ Bạch gật gật đầu, thấy người bệnh trong phòng chẩn trên tay quấn vải xô, nhanh chóng dời tầm mắt.“Được rồi, tôi còn có việc, Vũ Bạch, để cho bác sĩ Nguyễn dẫn con đi thu xếp chuyện nhận chức.” Vừa nói, Quý Hiền Lễ cong ngón tay gõ gõ bàn Nguyễn Tư Bình, “Nói với Lãnh Tấn, không được phép bắt nạt người mới.”“Bọn em luôn là đại gia đình tương thân tương ái.” Nguyễn Tư Bình cười híp mắt Hiền Lễ sau khi ra cửa trợn mắt trắng — đại gia đình tương thân tương ái, haha, lúc trước đạp một thực tập sinh phạm sai lầm từ phòng giải phẫu ra ngoài, là chủ nhiệm Lãnh của các cậu nhỉ?“Bác sĩ Hà, chủ nhiệm Lãnh giao phó, bảo cậu đến phòng khử trùng chờ anh ấy.”Nguyễn Tư Bình từ sau cửa lấy xuống một chiếc blouse, cười đưa cho Hà Vũ Bạch. Dư quang liếc thấy vết máu sẫm dính trên ống tay áo blouse, Hà Vũ Bạch cau khử trùng, đối với cậu mà nói, là khu cấm thứ 2 xếp sau phòng giải phẫu.“Đến phòng làm việc của chủ nhiệm chờ không được sao?” Hà Vũ Bạch nhận lấy áo blouse, dùng hai ngón tay xách.“Phòng làm việc của anh ấy khóa cửa.” Nguyễn Tư Bình cười khan, “Xấu hổ quá, sáng thứ 2 quá bận, cậu xem, giờ vẫn còn bệnh nhân chờ......”Cắn bên trong môi, Hà Vũ Bạch yên lặng gật gật phòng khử trùng có 2 bác sĩ ở đây, Hà Vũ Bạch xách áo blouse đi vào, thấy bọn họ đang xử lý vết thương người bệnh lập tức dời ánh mắt, dịch ghế đến bên cửa sổ ngồi. Rất nhanh người bệnh vừa lúc nãy mới tìm Nguyễn Tư Bình khám chẩn gõ cửa đi vào, thấy 2 bác sĩ khác đều bận, giơ cái tay bị thương xông thẳng đến chỗ Hà Vũ Bạch.“Bác sĩ, khâu lại là tìm anh nhỉ.” Hắn vừa nói vừa cởi vải Vũ Bạch xoạt cái từ trên ghế đứng lên “Không, không phải tìm tôi, anh chờ một chút, bọn họ sắp bận —”Bệnh nhân đã cởi vải xô xuống, giơ tay mang theo vết thương và vết máu lên trước mặt Hà Vũ Bạch “Chuẩn bị thuốc tê trước đi, bác sĩ, đau quá.”Vết thương còn mới phóng đại vô hạn trước mắt, Hà Vũ Bạch lập tức hai chân như nhũn ra, nhịp tim tăng nhanh, thân thể tựa vào trên tường lảo đảo, “uỳnh” một tiếng ngã xuống trước mặt người bệnh.“Mẹ ơi! Bác sĩ ngất rồi!”Người bệnh sợ đến kêu Tấn đẩy cửa vào phòng, hai tay vỗ lên bàn làm việc của Quý Hiền Lễ, làm rung đồ bên trên nhảy lên. Hắn ở trong phòng mổ nghe nói “người trâu bò” mới đến bởi vì thấy máu ngất ngã trong phòng khử trùng, tức đến suýt chút nữa ở trên người bệnh nhân khâu ra nút thắt Trung Quốc 中国.“Viện trưởng Quý, anh để bác sĩ thấy máu choáng đến đội của tôi, ý gì?”“Ai bảo cậu quẳng người ta trong phòng khử trùng?”Đôi mặt với khởi binh hỏi tội của Lãnh Tấn, Quý Hiền Lễ còn tức hơn hắn. Giờ nếu để Hà Quyền biết con trai mình ngày đầu vào bệnh viện đã xảy ra chuyện, còn không phải tốc bàn làm việc của hắn lên?“Cậu ta đến muộn!” Lãnh Tấn tức ngút trời, “Con tiến sĩ đại học Y? Tốn bao nhiêu tiền quyên góp có được? Bác sĩ thấy máu là choáng! Đây không phải là giống nhân viên phòng cháy chữa cháy sợ lửa, vận động viên bơi lội sợ nước!? Làm việc thế nào!? Tuyển người vào, không phải đập nát chiêu bài của Đại Chính sao!?”“Bác sĩ Hà am hiểu chính là chẩn đoán y học, không phải giải phẫu ngoại khoa. Có sự tham gia của cậu ấy, có thể giảm tỷ số chẩn nhầm, ngừa một vài kiểm tra sai sót không đáng có.” Quý Hiền Lễ giảm ngữ điệu, “Còn có, chủ nhiệm Lãnh, đừng quên, giấy phép bác sĩ của cậu đã từng tràn ngập nguy cơ. Nhưng tuyển cậu vào, tôi cũng không lo sẽ đập vỡ chiêu bài của Đại Chính.”Biểu tình Lãnh Tấn căng thẳng, trên cẳng tay lộ bên ngoài đồ giải phẫu tay lỡ hiện rõ mạch máu màu xanh.“Dù gì cũng là người 40, gặp chuyện đừng cuống lên như vậy.” Đứng dậy đi tới bên cạnh Lãnh Tấn, Quý Hiền Lễ vỗ vỗ vai hắn, “Hay là, cậu chất vấn lực phán đoán của tôi?”Lãnh Tấn lắc lắc đầu, cau mày nói “Nhưng cậu ta thấy máu là choáng, đối với nghề bác sĩ mà nói, coi như là bệnh nan y.”“Biết người dễ dùng, chủ nhiệm Lãnh, tôi có thể cam đoan với cậu, bác sĩ Hà tuyệt đối sẽ không khiến cậu thất vọng.”Vừa nói, Quý Hiền Lễ nhẹ nhàng cười một tiếng.“Đúng rồi, buổi sáng ở trạm tàu điện ngầm, các cậu đã gặp mặt.”
Diệu thủ đan tâm – Vân Khởi Nam Sơn Tác giả Vân Khởi Nam Sơn Tag cường cường, sinh tử, hào môn thế gia, nghiệp giới tinh anh, đại thúc công Keyword nhân vật chính Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn ┃ vai phụ nhiều quá lười viết, cameo thường xuyên đám người chủ nhiệm Hà Độ dài 105 chương + 17 PN Edit + Beta Vịt Wattpad humat3 Ngày đào 30/8/2019 Văn án Thiếu niên thiên tài Hà Vũ Bạch nuôi chí quyết tâm muốn làm bác sĩ cứu tử phù thương giống như hai ông bố, nhưng không biết làm sao thấy máu là choáng, chỉ có thể sau khi bị vô số bệnh viện từ chối quay về bệnh viện mà cha làm chủ tịch giữ chức chuyên gia chẩn đoán bệnh. Nhưng đối mặt với người lãnh đạo trực tiếp Lãnh Tấn suốt ngày dựa vào mắng chửi người bơm huyết áp, chỉ nhận kỹ thuật không nhận người, cậu thận trọng hành nghề y đồng thời còn thận trọng kín kẽ giấu giếm thân phận “Cá nhân liên quan lớn nhất của toàn bộ bệnh viện”. Trong quá trình lần lượt tay trong tay cứu vớt sinh mạng, hai người từ đối đầu đến hiểu nhau kính trọng nhau, cuối cùng là Hà Vũ Bạch hãm sâu vào tấn công “Anh hiểu em nhất” của Lãnh Tấn…… Lãnh Tấn Chủ nhiệm ngoại khoa tay phải thần thông phẫu thuật từ cổ trở xuống biết làm hết chính là tính tình không tốt lắm. Hà Vũ Bạch Bác sĩ thiên tài chẩn đoán bệnh lý dược học mọi thứ tinh thông nhưng thấy máu là choáng không lên bàn mổ được. Đại thúc công, chênh lệch 15 tuổi. Tên gốc của truyện là “Đại thúc công của tôi đắc tội với mọi người” Tag cường cường, sinh tử, hào môn thế gia, nghiệp giới tinh anh, đại thúc công Keyword nhân vật chính Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn ┃ vai phụ nhiều quá lười viết, cameo thường xuyên đám người chủ nhiệm Hà Số chương 105 chương + 17 PN Edit + Beta Vịt Wattpad humat3 Beta 2 FirePhoenix2412 Note có nhiều chỗ tui sẽ chỉnh sửa để phù hợp với ngôn ngữ y khoa của Việt Nam nên mọi người đọc sẽ thấy khác bản gốc của cô Vịt nha Wattpad và WordPress firephoenix214 – lập để đi com và like á chứ chả có cái khỉ gì trong đó đâu Ngày đào 30/8/2019 Mục lục Chương 1 – 5 Chương 6 – 10 Chương 11 – 15 Chương 16 – 20 Chương 21 – 25 Chương 26 – 30 Chương 31 – 35 Chương 36 – 40 Chương 41 – 45 Chương 46 – 50 Chương 51 – 55 Chương 56 – 60 Chương 61 – 65 Chương 66 – 70 Chương 71 – 75 Chương 76 – 80 Chương 81 – 85 Chương 86 – 90 Chương 91 – 95 Chương 96 – 100 Chương 101 – 106
Trực ca đêm đến 3h sáng, người bệnh ít đi rất nhiều. Lúc rảnh chờ kết quả kiểm tra, Hà Vũ Bạch pha cho mình cốc ngũ vị tán. Vừa uống được một nửa, đột nhiên bị tiếng cười phát ra trong phòng giải khát dọa hết 2 hộ sĩ đang tám chuyện, lúc này không biết nói cái gì, Hà Vũ Bạch quay đầu lại nhìn các cô cười đến ngửa tới ngửa lui. Các hộ sĩ thấy Hà Vũ Bạch nhìn về phía phòng giải khát, cười khoát khoát tay với cậu, nói tiếng “Xấu hổ quá, dọa cậu rồi hả bác sĩ Hà”.Hà Vũ Bạch cũng cười với các cô. Điều giải cảm xúc thích hợp vô cùng cần thiết, không khí cười đùa rất trợ giúp cho trạng thái làm xe cứu thương đưa tới một ông cụ suy hô hấp, Hà Vũ Bạch sau khi kiểm tra, nhất trí ý kiến với bác sĩ khám gấp — ra thông báo bệnh tình nguy kịch, để cho người nhà chuẩn bị hậu sự. Tiếng khóc phát ra trong sảnh khám gấp đối lập rõ ràng với tiếng cười phòng giải khát lúc nãy, Hà Vũ Bạch mở to mắt, nén nước mắt chuyển động trong hốc dù thường thấy sinh ly tử biệt, cũng không cách nào mỗi một lần đều có thể thản nhiên đối mặt với cái rưỡi, Lãnh Tấn mang theo khí lạnh toàn thân đi vào phòng làm việc, phát hiện Hà Vũ Bạch làm ổ trên sofa ôm đệm dựa đang ngủ say. Ánh nắng sớm xuyên qua kẽ hở cửa chớp loang lổ phủ tren áo trắng, ôm lấy thụy nhan hơi có vẻ mệt mỏi của bác sĩ trẻ Tấn nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, đặt chìa khóa xe Lãnh Tấn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Hà Vũ Bạch có thể cắt chỉ giúp người bệnh. Lúc dẫn thực tập sinh kiểm tra phòng, hắn thấy Hà Vũ Bạch tỉ mỉ nghiêm túc nhổ đinh cho bệnh nhân suýt bị xương cá đâm chết.“Sao không ngủ thêm một lát?” Vừa lật xem ghi chép bệnh nhân, Lãnh Tấn vừa hỏi Hà Vũ dọn đinh khâu trong khay, Hà Vũ Bạch thẳng người, nhìn về phía sau hắn “Anh ở trên hành lang quát người, đánh thức tôi.”Thực tập sinh vừa mới bị quát đứng sau Lãnh Tấn ủy khuất rũ khóe Tấn quay đầu lại nhìn một cái, nói “Hồi tôi thực tập cũng không ít bị chủ nhiệm mắng, giờ không chịu tủi thân nhiều chút, sau này đảm bảo bị hiện thực dạy làm người.”“Trên thực tế, anh là người đầu tiên mắng tôi.” Hà Vũ Bạch thản nhiên nhìn hắn, “Tôi trước đây ở bệnh viện, đồng nghiệp phần lớn rất khách khí với tôi. Tôi biết bọn họ nghĩ thế nào, đều biết tôi ở không lâu.”Lãnh Tấn bình luận “Làm một ngày cũng là làm, tiến trình bệnh tình thay đổi trong nháy mắt, chỉ cần nhận bệnh nhân thì phải chịu trách nhiệm.”“Thời gian tôi ở Đại Chính đã coi như phá kỷ lục, trước đây lần nghỉ việc nhanh nhất, từ lúc vào đến khi ra ngoài, 6 tiếng.” Ngữ khí Hà Vũ Bạch hơi có vẻ bất đắc tới hồi đó Hà Vũ Bạch nhận chức bất mãn 4 tiếng đồng hồ mình đã muốn đuổi người ra, Lãnh Tấn hơi thấy lúng túng. Để che giấu phần lúng túng này, hắn xoay mặt lườm mấy thực tập sinh nơm nớp lo sợ chờ vấn đề ở đằng sau —“Triệu chứng lâm sàng của rò thực quản có những gì?”Các thực tập sinh nháo nhào quăng ánh mắt cầu cứu về phía Hà Vũ Bạch. Hà Vũ Bạch chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt không liên quan đến mình, bê khay lên không nói một lời rời khỏi phòng thực tập sinh là mục giải trí sáng sớm của chủ nhiệm Lãnh, cậu không tiện đánh mất hứng của người trưa đến nhà ăn ăn cơm, Diêu Tân Vũ thấy Hà Vũ Bạch giơ đũa, nhìn chằm chằm điện thoại còn cười ngu đầy mặt. Đi vòng qua sau lưng Hà Vũ Bạch đứng lại, Diêu Tân Vũ khẽ cong người, nín thở chốc lát đột nhiên hỏi “Cười ngu gì vậy?”Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói dọa Hà Vũ Bạch suýt nữa đánh rơi điện thoại vào cơm. Cậu nhanh chóng úp điện thoại xuống, quay đầu nhìn chằm chằm Diêu Tân Tân Vũ duỗi cánh tay đặt khay xuống đối diện Hà Vũ Bạch, kéo ghế ra ngồi xuống, chọc đũa về phía điện thoại cậu giơ cằm “Yêu đương rồi à, bác sĩ Hà?”Hà Vũ Bạch lắc lắc đầu “Nói chuyện với bạn.”Âu Dương Diễn Vũ đi Indonesia công tác với cha, đang gặp phải động đất sóng thần, cha bảo y áp tải xe đến khu thảm họa đưa vật liệu. Trên đường xe lún trong vũng bùn y ra tay đẩy giúp, kết quả bị bánh xe không di chuyển bắn bùn đầy người, vừa gửi cho Hà Vũ Bạch một tấm ảnh mình như tượng mặt tinh xảo đẹp đẽ như vậy, lại bỗng quấn thành tượng binh lại Âu Dương Diễn Vũ một câu “Tự cậu chú ý an toàn”, Hà Vũ Bạch thu lại điện thoại, cúi đầu ăn cơm đầy miệng, Diêu Tân Vũ nuốt canh xuống sau đó nói “Bác sĩ Hà, có người thích hợp giới thiệu cho cậu, ế bền vững 32 năm, là chưa gặp được người thích hợp.”“Tôi không tin.” Hà Vũ Bạch cười cười, “Anh xem ra không hề giống người độc thân.”Diêu Tân Vũ vội vàng lắc đũa “Nè, cậu nhầm rồi, tôi chuyên tình lắm đấy, chưa từng tùy tiện tung hoa đào.”“Tôi nghe anh suốt ngày gọi các hộ sĩ là chị’, nhưng các cô ấy phần lớn nhỏ hơn anh.”“Đây gọi là sách lược.” Diêu Tân Vũ đắc ý cười, “Tôi suốt ngày đâu có nhiều thời gian nhìn chăm chăm 6 cái giường như vậy, miệng ngọt, có biến nhỏ các y tá xử lý giúp tôi.”“Vậy tôi phải học anh.” Hà Vũ Bạch nói, lựa ra nguyên liệu trong thức thế cậu dùng đũa không quá chính xác, trở tay còn va chạm, có một hạt hoa tiêu gắp mãi cũng không lên. Diêu Tân Vũ nhìn, duỗi đũa gắp ra giúp cậu. Hành động này trong mắt mọi người xung quanh, lộ vẻ có chút thân mật.Đứa nào re-up là chóĐến chiều liền có tin đồn truyền ra, nói bác sĩ Diêu và bác sĩ Hà khu 1 hồi trưa ở nhà ăn, gắp thức ăn cho nhau. Truyền đến trong tai Lãnh Tấn, hắn nghe khó giải thích được có chút khó chịu. Đến lúc vào phòng giải phẫu, hắn lại thấy Diêu Tân Vũ đang trêu chọc hộ sĩ phòng giải phẫu, bèn sau khi phẫu thuật xong gọi người vào phòng làm việc dạy dỗ.“Biết tại sao cậu độc thân nhiều năm như vậy không?” Hắn hỏi Diêu Tân Tân Vũ ngồi trên sofa nghịch mô hình đầu lâu, nghe thấy chủ nhiệm lên tiếng, trợn mắt nói “Bởi vì em quá đẹp trai, người khác sợ không với cao được.”“Nghiêm túc chút được không!?” Lãnh Tấn quơ một chồng bệnh án đã đóng gáy đập vào trên người Diêu Tân Vũ, “Yêu đương thái độ phải đoan chính, cậu cái tên ăn trong bát nhìn trong nồi, ai có thể một lòng với cậu?”Diêu Tân Vũ ôm bệnh án hít khí “Chủ nhiệm, anh có phải hiểu lầm gì rồi không, em vẫn luôn một lòng với anh đó.”Mắt Lãnh Tấn híp lại, làm bộ xắn tay áo muốn đánh hắn.“Đừng đừng đừng, giỡn đấy.” Diêu Tân Vũ dịch dịch mông về phía sau, “Chủ nhiệm, sao anh đột nhiên quan tâm vấn đề cá nhân của em?”Lãnh Tấn chuyển ánh mắt đến trên màn hình máy tính, một bên xem phim X-quang nhìn như tùy ý nói “Tôi nghe nói, cậu gần đây rất thân với bác sĩ Hà.”“Trời đất chứng giám, em và bác sĩ Hà tuyệt đối là tình chiến hữu thuần khiết.” Diêu Tân Vũ giơ tay thề, “Em nói các anh gần đây đều sao thế, An Hưng nói em thích Từ Diễm, anh lại nói em có một chân với Hà Vũ Bạch?”Lãnh Tấn quét hắn một cái “Tôi mặc kệ cậu thích ai, tóm lại bệnh viện có quy định, yêu đương cùng khu bệnh, phải điều đi một người.”“Hả? Bệnh viện mình còn có quy định không nhân đạo như vậy?” Diêu Tân Vũ tỏ vẻ không cách nào hiểu.“Cả bệnh viện đều giống nhau, để tránh xuất hiện sự cố chữa bệnh bao che cho nhau.” Lãnh Tấn tắt phim X-quang, tìm quy tắc chế định của bộ phận viện, in nội dung liên quan, “Tự xem thật kỹ.”Đứng dậy cầm lấy giấy trên máy in qua, Diêu Tân Vũ nhanh chóng xem một lần, bĩu môi “Vậy nếu em thật sự yêu đương với Hà Vũ Bạch, chủ nhiệm, anh giữ cậu ấy hay giữ em?”Ánh mắt Lãnh Tấn hơi ngưng lại, lặng im một lát căng nét mặt lại.“Không làm việc hẳn hoi chỉ lo yêu đương, cút hết cho ông!”Hà Vũ Bạch nghe nói mình và Diêu Tân Vũ truyền “Scandal”, vội vàng tìm An Hưng giải Hưng vẻ mặt kinh ngạc, hỏi “Bác sĩ Hà, cậu giải thích với tôi cái này làm gì?”Mặc dù kinh nghiệm yêu của Hà Vũ Bạch gần như bằng không, nhưng cậu có thể nhìn ra, An Hưng có ý với Diêu Tân Vũ. Cậu cũng không ngu đến mức chọc rách lớp cửa sổ này của người ta, đành phải tìm cớ “Y tá trưởng An, tôi hi vọng anh có thể giải thích thay tôi lúc các hộ sĩ khác lan truyền bát quái...... Tôi và bác sĩ Diêu thật sự không có gì, chỉ là lúc ăn cơm trưa, anh ấy gắp hoa tiêu ra khỏi đĩa giúp tôi.”An Hưng cau mày, nói thầm đây không phải càng tô càng đen nét mặt An Hưng Hà Vũ Bạch nhìn ra đối phương hiểu lầm sâu hơn, gượng cười tiếp tục giải thích “Tôi...... dùng đũa không tốt lắm......”“Mấy người thông minh các cậu, có chút tì vết ngược lại khiến người ta thích.” An Hưng giơ tay lên, ra hiệu cậu không cần tiếp tục, “Tin đồn chỉ ở người thông minh, bát quái khẳng định không phải từ khu 1 truyền đi, ít nhất trong phạm vi quản lý của tôi, không ai dám nói liên thiên.”“Được, tôi biết rồi.” Hà Vũ Bạch chỉ là không muốn để An Hưng hiểu lầm, tránh cho đối phương trong lòng có khúc mắc, nhưng không nghĩ đến ngược lại chọc đúng lúng túng lẫn cậu nghĩ, phương diện đối nhân xử thế, mình vẫn chưa đủ thành xúc Hà Vũ Bạch không thể xuống thấp quá lâu, vừa về phòng làm việc đã bị Lãnh Tấn gọi đi nhận chẩn. Khu bệnh từ phòng khám nhận vào một bệnh nhân, khó thở, sốt cao không lui, ngoại trừ bạch cầu hơi thấp, các kiểm tra cơ bản khác không phát hiện dị bệnh thuật lại triệu chứng cổ họng đau, kiểm tra phần họng chỉ nhìn thấy hơi sưng đỏ. Nếu đường hô hấp bị nhiễm, đây cũng là triệu chứng rất bình thường. Hà Vũ Bạch và Lãnh Tấn cùng thảo luận một lúc lâu, cũng không tìm ra bệnh giống với triệu chứng người bệnh miêu tả. Nhưng chụp X-quang không thấy phổi và khí quản người bệnh có vấn đề, khó thở không cách nào giải 2 tiếng, tình hình người bệnh chuyển biến xấu, nhiệt độ cơ thể hiển thị hơn 40, hô hấp bị cản trở độ bão hòa oxy trong máu nhanh chóng giảm xuống, phải tiến hành cắm ống khí quản đảm bảo hô hấp thông suốt. Hành hạ đến 10h vẫn không có kết luận, Lãnh Tấn không dám đi, Hà Vũ Bạch cũng chủ động ở lại tăng phòng họp, tiếng lật giấy thỉnh thoảng truyền đến, hai người ngồi đối diện hai bên bàn hội nghị, trao đổi ghi chép chẩn bệnh của bệnh ghi chép, Lãnh Tấn ngẩng đầu trưng cầu ý kiến Hà Vũ Bạch “Viêm mạch?”Hà Vũ Bạch cau mày “Tôi lúc nãy cũng suy tính có thể là cái này, nhưng nước tiểu và Globulin miễn dịch đều chưa thấy khác thường, huyết áp vẫn thấp.”“Lúc đầu, dấu hiệu lâm sàng chưa chắc đã hiện rõ.” Lãnh Tấn nói xong cũng tự lắc đầu, “Nhưng viêm mạch sẽ không phát bệnh nhanh như vậy, người nhà nói hắn vẫn rất khỏe mạnh.”“Vẫn là suy xét nhiễm virus đi.” Bóp sống mũi, Hà Vũ Bạch mệt mỏi khép báo cáo trong tay, “Làm PCR.”Thức đêm 2 ngày ngủ không được 2 tiếng, buồn ngủ.“Vậy phải chờ đến ngày mai mới có kết quả, tôi xem tình hình người bệnh, không chống đỡ được bao lâu.” Lãnh Tấn gọi cậu, “Đi, đi ăn trước gì đó.”“Không thể gọi ngoài sao?” Có thời gian ra ngoài ăn cơm, Hà Vũ Bạch cảm thấy không bằng cuộn tròn trên sofa phòng làm việc chủ nheiẹm ngủ 20 bộ dạng chỉ cần nằm phẳng là có thể ngủ của cậu, Lãnh Tấn ném đồ trong tay lên bàn, đứng dậy hỏi “Muốn ăn gì? Tôi mang về cho cậu.”“Cháo trắng và — oáp —” Hà Vũ Bạch ngáp lớn một cái, “Trứng rán, rán một mặt, lòng đào.”Lãnh Tấn giơ tay lên đè phẳng nếp nhăn ấn đường — Quán ăn nhanh dưới tầng là Michelin à, lại còn rán một mặt.
diệu thủ đan tâm