Chương 76: Trùng phùng - Xin giữ tự trọng « Chương Trước. Quản Lý . Sửa Chương; Cài Đặt Hiển Thị; Chương Tiếp » 《BẠCH GIA》 "Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia ơi! Tiểu thư về rồi ạ!" Cả gia đình ba người gồm Bạch Dương Sơn, Phương Khuê và Bạch Thoại An đang ngồi
Phán Lý Đồng. Phu Quân, Xin Tự Trọng - Fu Jun Qing Zi Zhong (VietSub - Thuyết Minh) nói về tác giả Mộc Tiểu Tịch vô tình xuyên vào tiểu thuyết của chính mình, phải hoàn thành mười nhiệm vụ mới có thể trở về. Vốn tưởng vô cùng chắc ăn, lại không biết nam chính Tần Xuyên
Tổng thống Singapore Halimah Yacob cùng đoàn công tác tham quan sa bàn Khu công nghiệp VSIP. Singapore là nước đứng thứ 3 về đầu tư tại tỉnh Bắc Ninh với trên 55 dự án đầu tư với tổng số vốn 1,98 tỷ USD, chiếm 8,65% tổng vốn đầu tư nước ngoài toàn tỉnh.
Tag "thiếu nguồn cung xăng dầu" Hàng loạt cửa hàng tại khu vực phía Nam tạm ngừng kinh doanh vì thiếu nguồn cung trầm trọng. Tại các địa phương này, tập trung phần lớn các doanh nghiệp tư nhân. Đang tải, xin hãy đợi 1 chút!
Phim Phu Quân Xin Tự Trọng Tập 5 Thuyết minh, phim phu quan xin tu trong tap 5 vietsub(Phụ đề Việt). Bộ phim Phu Quân Xin Tự Trọng (Fu Jun Qing Zi Zhong) Là câu chuyện ngọt ngào, đáng yêu xoay quanh nữ chính Mộc Tiểu Tịch. Thiếu nhi - Hài kịch; Hát Văn - Kinh Phật; Phu Quân Xin Tự
. 18 tuổi, cô mặc đồng phục màu xanh lam của học sinh, hớt ha hớt hải chạy vọt vào một ngôi biệt thự xa hoa, xé rách cổ áo tinh xảo của anh "Tại sao lại nói tôi gian lận? Tôi hoàn toàn vô tội! Kì thi tốt nghiệp trung học của tôi đã bị anh phá hủy! Vết nhơ này sẽ theo tôi, ám ảnh tôi cả đời! Anh tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời tôi!" Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt anh thâm thúy, cánh tay to lớn dùng sức thu hẹp thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình, hai chóp mũi đối nhau, giọng nói trầm thấp "Nếu không thì phải làm sao? Không phải em định thi tốt nghiệp xong sẽ cao chạy xa bay, muốn thoát khỏi anh?"Anh nở nụ cười lạnh, bàn tay giữ chặt tóc cô, tiếp cận gần hơn "… Em cho rằng anh sẽ cho phép?"***Gia tộc Mộ thị to lớn đầy rắc rối phức tạp, bị những ông tai to mặt lớn tranh giành nhau quyền lực, đang bị rơi vào một cuộc khủng hoảng. Anh – Mộ Yến Thần từ nước ngoài đột ngột trở về, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sắp xếp lại trật tự hai giới thương chính, xoay chuyển tình thế, ngăn cơn tai họa giáng xuống đầu nhà họ Mộ.***"Lan Khê, người này là anh trai của con, gọi anh đi!"—— “Một người anh trai hơn mình 10 tuổi?” Lan Khê ngạc nhiên!Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn tái nhợt lộ ra một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nắm lại "Anh trai này có phải là kết quả có được sau khi ba lén đi vụng trộm?"Một bạt tai nặng nề rơi xuống mặt run sợ nhắm chặt hai tay vung lên bị bắt chặt lại, con ngươi của anh lúc sáng lúc tối "Em nó còn nhỏ, đừng dùng phương pháp này giải quyết vấn đề."***Dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng không sao, chỉ vì lúc ban đầu là cô trầm luân trước, vì hèn nhát sợ cô đơn, nên chủ động giơ tay về phía anh, tiếp theo lại bị anh nhấn chìm trong một biển nhu tình nửa thật nửa giả!Năm ấy, cô gái bé nhỏ chỉ vừa trải qua mười mấy năm tuổi đời, chưa đụng phải mưa to gió lớn lại bị cuốn vào một tình yêu nồng nhiệt đầy cám dỗ. Cô bối rối, ngờ nghệch chẳng biết cách xử là, Lan Khê… Em đã từng dùng tâm tư tình cảm đơn thuần của một thiếu nữ để đối xử với anh chưa?P/s Mình là nghiệp dư, đây là lần đầu tiên thử edit truyện. Vì thích anh nam chính nên nhắm mắt nhảy vào bộ này luôn. Truyện này nó siêu dài, trong qua trình edit, mong sự ủng hộ, góp ý, giúp đỡ của mọi này giả incest nhưng nửa đầu hai người vẫn tưởng mình là anh em ruột, vậy mà anh nam chính vẫn cầm thú nhất quyết "ăn" em nó, nên bạn nào dị ứng thể loại này, thì đừng nhảy hố. Giới thiệu chắc nhiều bạn nghĩ anh nam chính đáng ghét lắm, nhưng đừng bị lừa, đọc xong coi chừng chết chìm vì sự thâm tình của ảnh nào thích sủng, mê ngọt ngào, khoái ngược tâm nam chính, nữ chính, kết thúc dĩ nhiên là HE thì hãy nhảy vào hố cùng mình nhé!***Trong tiệm áo cưới, duy nhất chỉ có một màu trắng thánh khiết như tuyết làm kích thích ánh mắt người nhìn, khiến người khác không dám làm bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại về phía anh, lúc này đang nhẹ nhàng hít thở khí hóp bụng lại, từ phần xương chậu trở xuống, đường cong hiện ra rất rõ. Phần đuôi của mái tóc dài tới eo được cô uốn tạo thành sóng nhỏ màu nâu nhìn rất tự nhiên. Kỷ Diêu đứng bên cạnh cũng hít vào một hơi, vừa vẹt đôi tay cô đang che ở bụng ra vừa thuyết phục bạn, nói đến lúc đó có thể cầm bó hoa để che đi, làm gì có ai nhìn thấy được. Cô vốn gầy đến mức phần bụng dưới nhìn nghiêng cũng chỉ hơi nhô lên một đường vòng cung nhỏ tí tẹo!Lan Khê không cẩn thận bị tay của bạn tốt đụng phải bên eo, bị nhột liền bật cười lên, vội vã lui về phía sau để lui về phía sau liền đạp phải chân của một người, còn đụng phải ngực của người ta Khê kinh hãi, vội vàng dừng bước, định quay lại nói xin lỗi, lại lảo đảo một cái, người ở phía sau ôm lấy vai cô kéo vào trong ngực. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lúc này cô mới nhận thấy Mộ Yến Thần đã tới, khí thế mạnh mẽ quen thuộc này làm cho cô hơi sợ hãi choáng váng."Này, anh trai, anh nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót không ngừng nói luôn mồm "Xinh đẹp chưa? Anh trai họ Mộ, anh khẩn trương ngó xem cái nhìn của em thế nào, anh phải nói thuê em để em bảo quản cho cô dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !"Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng hiện một ánh nhìn nóng thực sự là lần đầu tiên anh được nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới, cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến anh dừng mắt nhìn cô thật lâu cũng không dời mắt nổi, tựa như không thể tin được đây chính là cô dâu ấm áp của tay dài nhẹ nhàng giữ chặt lấy cái ót của cô, anh rất muốn ôm hôn cô, nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại....Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! của tác giả Mộc Tiểu Ô.
Reads 39,975Votes 234Parts 8Ongoing, First published Mar 12, 2016Truyện đăng với mục đích tự đọc, tự lưu trữ, nếu ai đã đăng đầy đủ và cho rằng mình vi phạm bản quyền thì có thể yêu cầu gỡ xuống hoặc ib riêng để giải quyết vấn đề. XIN ĐỪNG REPORT. Rights ReservedTable of contentsSun, Mar 13, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Get notified when Hào môn thừa hoan Mộ Thiếu, xin anh hãy tự trọng is updatedTruyện đăng với mục đích tự đọc, tự lưu trữ, nếu ai đã đăng đầy đủ và cho rằng mình vi phạm bản quyền thì có thể yêu cầu gỡ xuống hoặc ib riêng để giải quyết vấn đề. XIN ĐỪNG REPORT. Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016You may also like Ngôn Tình HÀO MÔN THỪA HOAN MỘ THIẾU XIN TỰ TRỌNG 114 parts Complete
"Chuyện hạng mục gì đó mà Yến Thần nói là chuyện gì vậy? Chuyện làm ăn của các con mẹ không hiểu lắm, Lan Khê đã làm chuyện gì đắc tội với con mà con lại làm ra chuyện như vậy để chỉnh lý người ta vậy?"Nhan Mục Nhiễm không thốt nên phút này ánh mắt của Mộ Minh Thăng nhìn cô cũng có chút quỷ dị, còn Mạc Như Khanh ở bên cạnh vẫn còn đang rót trà, đôi mắt đẹp nhu hòa lạnh nhạt nhìn hết thảy mọi việc trước mắt, giống như đang xem một vở kịch vậy, không lên tiếng, cũng miễn bàn mặt cha mẹ đối phương, mẹ Nhan cảm thấy thật xấu hổ, nếu như Mộ Yến Thần đã dùng lời vạch trần đến nước này, thân là mẹ đẻ bà không thể cứ như vậy mà bao che cho con mình được nữa."Lan Khê, " Mẹ Nhan mở miệng, "Con hãy nói chuyện với bác một chút, có phải ở bên ngoài con và Nhiễm Nhiễm có chuyện gì mâu thuẫn ầm ĩ hay không, tuổi tác hai con khác nhau, lại không làm việc cùng một công ty, sao lại có thể xảy ra chuyện xung đột đến mức giương cung bạt kiếm như vậy? Con hãy nói một chút, nếu quả thật là Nhiễm Nhiễm có lỗi, bác cũng sẽ không nuông chiều nó."Lan Khê nâng cặp mắt trong veo lên, thoáng nhìn qua Nhan Mục Nhiễm.... Giữa các cô, vì điều gì mà phải giương cung bạt kiếm như vậy ư?... Nguyên nhân quan trọng nhất kia, cô thật sự có thể nói ra miệng trước mặt nhiều người như vậy sao?Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trở nên trắng hơn, cô nhẹ nhàng nghịch ly trà, nói giọng khàn khàn "Cháu không biết..."Nhan Mục Nhiễm nghe xong lời này giống như đột nhiên có chút sức mạnh, khóe miệng hé nở một nụ cười trào phúng lạnh lẽo, đôi mắt đẹp ướt át đến động lòng người "Cô không thể nói nên lời rồi hả ? Lan Khê, có muốn tôi thay cô nói ra hay không? Phụ nữ ghen ghét nhau là chuyện trời sinh, nếu hoán đổi cô là tôi, cô có thể tốt hơn ở chỗ nào chứ? ! Cô cẩn thận ngẫm lại xem, có muốn tôi sẽ thay cô nói nguyên nhân kia ra hay không? Cô có dám hay không? !"Cô vốn lớn hơn Lan Khê vài tuổi, tính vai vế là đàn chị, vậy mà về mặt tình cảm lại thua Lan Khê, đúng là chuyện mất có một việc là cô không thua, đó là cô có thể đứng chung một chỗ cùng với Mộ Yến Thần, cho dù thế nào cũng có thể quang minh chính đại đứng ra để nói. Việc ấy trừ cô ra Mộ Lan Khê có làm được không? Tình cảm của bọn họ là điều cấm kỵ, là sự sỉ nhục không sao chịu nổi, cô không tin cô ta có thể nói ra!Ngón tay Lan Khê run lên một cái, lòng ngón tay bị nước trà làm cho bị bỏng sinh đau cũng không chịu dời đi, trong đôi mắt trong veo có một sự run rẩy kịch liệt."Tôi..."Cô còn chưa kịp mở miệng, bả vai đã bị một bàn tay ôm chặt, kéo vào trong ngực, chậm rãi mà mạnh Yến Thần ôm lấy cô giống như cung cấp thêm cho cô sức mạnh, cặp mắt cúi xuống liếc nhìn cô một cái đầy thương xót, tiếp đó ánh mắt lạnh lẽo ấy lại nâng lên, hừ lạnh một tiếng nhìn Nhan Mục Nhiễm "Nói."... nói ra đi. Tất cả chúng ta, cùng nhau cá chết lưới rách mắt của Nhan Mục Nhiễm chợt chạm phải ánh mắt của Mộ Yến Thần, liền run lên kịch liệt, sự hoảng hốt ở trong lòng nhanh chóng lan tỏa tới trong mắt! !Anh không ngăn cản...Cho dù như thế nào cô cũng thật không ngờ, Mộ Yến Thần vậy mà đến nửa điểm cũng không hề ngăn cản! !Rất nhanh chiếc khăn ăn cô nắm trong tay đã tràn đầy nếp nhăn, cô run sợ, trong đầu như có người đang giao chiến! Cứ như vậy, thời điểm cô bắt đầu sớm biết quan hệ của anh và Mộ Lan Khê, đã nhiều năm qua cô gạt mọi người chính là vì nếu nói ra chuyện này sẽ không chỉ hủy diệt Mộ Lan Khê, mà còn sẽ hủy diệt ngay cả Yến Thần!Cô vẫn cho là anh kiêng kị...Ai có thể đến để nói cho cô biết, vì sao giờ phút này anh lại như vậy, bộ dáng nhất định để cá chết lưới rách? Nếu một khi nói ra, vậy thì sẽ không có đường quay về nữa, cô và Mộ Yến Thần cũng không còn có bất cứ cơ hội nào nữa!Bị ép buộc tới cực điểm, Nhan Mục Nhiễm gắt gao cắn răng mới có thể nhịn xuống lời muốn thốt ra ***, cô không dám! !"Không có gì... Nơi này quá ngột ngạt, con muốn đi bên ngoài đi một chút!"Nói xong cô cũng chẳng quan tâm đến lễ phép rời khỏi bàn, cũng nhanh chóng bước ra bên ngoài, còn ở lại trong này, cô cũng sắp cũng bị ánh mắt của vợ chồng Mộ tiên sinh và mẹ mình dứt khoát giết chết ngay ở chỗ này mất!"Nhiễm Nhiễm ..." Mẹ Nhan nhíu mi, quay đầu khẩn trương gọi cô, "Nhiễm Nhiễm!"Giờ phút này, Lan Khê cũng mới thoát khỏi cơn kinh hoàng như vừa từ trên vách núi đen ngã xuống, tay chân đều đã như nhũn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ trắng bệch như giấy, ngẩng lên chăm chú nhìn Mộ Yến Thần vẫn không hề nhúc mới rồi anh buông ra một chữ "Nói" thôi đã dọa rớt mất nửa cái mạng của cô đã quyết định muốn kiên định cùng với anh, nhưng trước mặt cha mẹ trong nhà vẫn không nên gây ra sự thương tổn vể thể diện! Đóng cửa lại, chuyện người trong một nhà có thể từ từ thay đổi, từ từ tan đi, nhưng không thể để dư luận xôn xao náo nhiệt như vậy!Mộ Yến Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô, như là an ủi, môi mỏng nhàn nhạt phun ra mấy chữ "Em ngồi cùng mọi người trước nhé."Nói xong anh cũng thuận tiện cũng kéo chiếc ghế dựa ra, đứng dậy đi ra bên Trương bưng thức ăn ra ngoài, trên mặt tràn đầy kinh ngạc "Thế này là sao vậy, tất cả đều đi ra ngoài thế? Tiên sinh, phu nhân..."Sắc mặt Mộ Minh Thăng thoáng trở nên lạnh lẽo, cúi đầu như đang trầm ngâm điều gì đó, trái lại, Mạc Như Khanh nâng mắt lên nhẹ nhàng nói một câu "... Đồ ăn cứ mang ra như bình thường, đặt lên xong xuôi, sau đó thím có thể đi nghỉ ngơi, nơi này không còn việc gì nữa đâu " nói xong bà ngoái đầu lại nhìn về phía mẹ Nhan cười cười, "Bọn nhỏ ở bên ngoài khó tránh khỏi trắc trở, chúng ta cũng không thể theo gót bọn chúng đi xa mà quản nhiều như thế được, cứ để thuận theo tự nhiên ... đừng khẩn trương, chúng ta khó có khi được gặp nhau, hãy cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ."Bên ngoài cổng lớn nhà họ Mục Nhiễm đi giày cao gót bước nhanh ra ngoài, âm thanh "Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" kia giống như giẫm lên ở trong lòng mình,một phen tê rần. Bên ngoài ánh nắng đầu mùa đông tỏa sáng rực rỡ, ánh lên trong mắt một mảnh mê muội. Trong đầu cô không ngừng hiện ra câu chất vấn vừa rồi của mẹ mình, lại còn có ánh mắt quỷ dị như chất vấn của vợ chồng nhà họ Mộ kia nữa, cô cảm giác thấy toàn bộ sự tĩnh tâm giả tạo của mình cho tới lúc này, cư nhiên đã hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt rồi !Sau lưng cô có tiếng bước chân thong thả chắc chắn đuổi lưng của Nhan Mục Nhiễm thẳng cứng, một cỗ bi thương chạy dọc lên trên đỉnh nhiên cô xoay người, đối diện với gương mặt của Mộ Yến Thần cũng vừa đuổi đến nơi, đối diện với đôi mắt đen nhánh tràn đầy rét lạnh, thâm sâu không thể lường được!"Chẳng lẽ anh không sợ sao? Yến Thần anh đừng có ép em... Nếu như anh áp bức em quá mức, em sẽ không cố kỵ bất cứ điều gì!Bức em gấp gáp quá, em sẽ nói ra hết tất cả chuyện của anh và Lan Khê !" Cô run giọng nói, hai đấm nắm chặt, móng tay bén nhọn đâm vào trong lòng bàn chân của Mộ Yến Thần chậm rãi dừng lại, đôi mắt lạnh hơi hơi nheo lại, trong lúc đó môi mỏng nhếch lên xuất ra một câu thoáng vẻ thờ ơ."Tôi chưa cho cô cơ hội sao?"Khóe miệng anh thoáng hiện ra nụ cười yếu ớt, trầm thấp nói "Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi thật sự sợ cô hay sao?"Vừa mới rồi ở trên bàn ăn anh đã cho cô cơ hội để nói ra, cũng đã biểu hiện ra anh không có bất kể chỗ nào sợ hãi thân Nhan Mục Nhiễm run lên, móng tay đâm càng sâu vào trong lòng bàn tay, trong đầu hiện lên vẻ kinh sợ, không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì."Bốn năm trước, chiêu kia của cô quả thật là cao minh, ngay cả tôi cũng bị lừa gạt, cô thực sự cảm thấy có một số việc cô có thể một tay che trời giấu diếm cả đời hay sao? Tôi và Lan Khê rốt cuộc có phải anh em ruột hay không ... so với tôi, trong lòng cô biết rất rõ."Lại một tiếng sấm động kinh hoàng, chấn động cả người Nhan Mục Nhiễm đến phát run, trong nháy mắt sức lực toàn thân dường như bị tan biến đã sắp không thể thở được nữa rồi"Anh... Làm sao anh lại có thể biết được?" Ngay cả nói cô cũng không thể nói thành câu, "Không thể như vậy... Làm sao anh có thể biết được chứ? !"Cặp mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần đảo qua cô, chậm rãi đi qua nhẹ nhàng tựa lưng vào trên lan can bằng đá cẩm thạch, trầm thấp hỏi cô "Nhan Mục Nhiễm, cô còn có lợi thế khác gì nữa không?"Không có gì ngoài những thứ này, cô còn có lợi thế gì khác nữa để có thể tách bọn họ ra được đây?"Chuyện này khi đến thời điểm tất nhiên tôi sẽ nói ra với mọi người, nhưng không phải lúc này, cũng càng không tới phiên người không liên quan ở đây nghe chuyện của nhà họ Mộ. Chỉ có điều Nhan Mục Nhiễm, tôi đã bị cô làm cho chậm trễ mất bốn năm... cô định tính toán thế nào đây?"Ngón tay dài giơ lên, anh chậm rãi giữ lấy cằm của cô, giọng điệu âm u, lạnh như lầm trong suốt bốn năm, sự đau khổ, phải tính như thế nào?"Thực may mắn cô đã có thể đi theo tôi trở về thành phố C... Cũng được, năm đó bắt đầu ở nơi nào thì chúng ta sẽ kết thúc ở nơi ấy. Mua chuộc nhân viên trong bệnh viện để bóp méo kết quả kiểm tra, không tạo thành thương vong tổn thất lớn cho đại đa số nhân viên, pháp luật không thể làm gì được cô, chúng ta cũng không thể lấy thước đo của pháp luật ra để tính toán, Nhan Mục Nhiễm ..." Trên gương mặt tuấn dật của Mộ Yến Thần hiện ra vẻ lạnh nhạt như nước, áp sát vào cô, nhưng con ngươi lại quét về phía bầu trời cao xa sáng sủa ở đằng sau đầu cô, trầm thấp nói "Lúc ấy trong lòng tôi có bao nhiêu đau đớn, nhất định một phân cũng không thiếu, phải tăng thêm lượng gấp bội để cho cô cảm nhận được, ngay ở nơi này, cho dù có dùng phương thức gì để cho cô có thể trải nghiệm rõ ràng với cảm giác của tôi lúc trước.""Yêu tôi thật không?" Anh ngoái đầu lại nhìn cô chăm chú, "Vậy thì vì tình yêu của cô, hãy trả giá thật nhiều đi."Nhan Mục Nhiễm nghe giọng của anh như từ bên ngoài không gian truyền đến, từng tiếng một càng ngày càng gần, cứ vang vọng ở trong óc, sắp chọc thủng cả màng nhĩ của cô đến nơi! !Đây là hiện trận từng trận ngay trong lúc này đâm vào trong lòng cô! !"Yến Thần..."Mắt của Mộ Yến Thần trở nên lạnh lùng, anh lặng lẽ buông cô ra , ngoắc ngoắc khóe miệng nói " Bây giờ mẹ của cô còn có tâm tư để quan tâm đến việc chung thân đại sự của cô, bất quá cô cứ yên tâm, qua hai ngày nữa, bà ấy sẽ không còn cái tâm tư kia nữa rồi."Bởi vì, tệ hơn nữa lại có một sự thực rất tàn nhẫn đang chờ bà Mục Nhiễm, trong lòng cô có một vị trí nào đó, cứ va chạm là sẽ thương tổn, bị thương sẽ đau, đau đến không muốn sống nữa hay không?Một nơi như thế, nhất định đã bị hủy là do cô nợ tôi, cũng là đã thiếu nợ với cô tay của Nhan Mục Nhiễm chống vào lan can lạnh lẽo, sau một lúc lâu rốt cục mới phản ứng kịp .Cô trơ mắt nhìn bộ dáng lạnh lùng của Mộ Yến Thần lui về phía sau, ảnh ngược của cô trong đồng tử của anh lại ghê tởm như thế, anh chán ghét cô, thậm chí là hận người mình yêu sâu đậm nhất hận đến gần như chán ghét, cảm giác rút kiếm hướng về nhau, khiến cho lòng của cô thật chua xót, giống như bị một vật bén nhọn đâm vào vậy, một cú đánh úp thật mãnh liệt!"Yến Thần! !" Cô hô một tiếng, nhào lên gắt gao bám chặt lấy cánh tay của anh!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê nóng bừng, chôn trong cổ anh, dán chặt lên da thịt mát lạnh, cực kỳ thân cô bị lạnh, Mộ Yến Thần gạt sợi tóc rối loạn lên vành tai của cô, nhỏ giọng nói một câu "Về phòng trước đã", sau đó mới đứng dậy đi nghe điện thoại di Khê đứng trước tủ âm tường do dự một lúc lâu, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo thay đồng phục học sinh, dù sao thì cũng không đáng để bị Yến Thần nhận điện thoại chỉ nói đơn giản hai ba câu, có thể nghe được là điện thoại của điện thoại di động xong đi vào phòng ngủ, thấy cô đỏ mặt đi ra, đồng phục học sinh màu xanh xen trắng cực kỳ tươi mát, tràn đầy hơi thở của thiên nhiên, Mộ Yến Thần cũng ngơ sâu trong đáy mắt như có gió nổi mây phun."William tìm anh có chuyện gì không? Nếu như vội thì anh cứ về trước đi, em thấy hôm qua anh về dự tiệc sinh nhật của ba cũng vội vội vàng vàng, em không muốn làm chậm trễ công việc của anh."Mộ Yến Thần nhấc chân đi về phía cô, giọng nói chậm rãi "Em thì sao?""Em. . . . . ." Lan Khê cứng họng, suy đi nghĩ lại mới mở miệng, "Ngày hôm qua em đã đáp ứng với ba hôm nay sẽ về nhà thăm ông, tạm thời em cũng không tìm được việc làm ở thành phố A, có thể sẽ ở nhà một thời gian."Mộ Yến Thần ôm lấy cô, vùi đầu trong cổ cô, tận hưởng mùi hương trên người cô "Một thời gian là bao lâu?"Lan Khê cắn cắn môi, bị cảm giác tê dại làm cho đầu óc hơi váng vất."Em. . . . . . Cũng không biết.""Vậy em muốn trong khoảng thời gian này một mình anh trở về thành phố A, để một mình em ở đây?" Mộ Yến Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khẽ thở của Lan Khê như ngừng lại, ánh sáng trong mắt hơi rung động."Anh không làm được." Anh chậm rãi phun ra mấy xong Mộ Yến Thần buông cô ra, xoay người đi tới phòng Khê cũng có phần bối biết đến tột cùng thì anh muốn làm cái gì, cô đi tới tựa vào cạnh cửa nhìn anh, khẽ nói "Chẳng lẽ anh muốn ở lại đây với em sao? Anh không cần công ty nữa à? Mặc kệ à?""Ừ." Mộ Yến Thần lạnh giọng đáp lại, quay lại kéo cái ghế Khê càng kinh ngạc hơn."Đi vào phòng bếp bưng bữa ăn sáng ra, cháo trong lò vi sóng vẫn còn nóng đó, ăn nhanh đi." Anh mở miệng chỉ Khê kinh ngạc, đành phải vào phòng bếp bưng cháo và đồ ăn sáng ra, trong hai chiếc đĩa đều là hai trái trứng ốp, nhìn thấy đã muốn ăn rồi, cô vẫn chưa hiểu anh đang muốn làm cái gì."Có phải vừa rồi anh nói đùa với em không, anh đi với em một thời gian ngắn thì còn có thể, trong công ty anh, ông chủ không có mặt một thời gian dài cũng được à?""Không có gì là không được." Mộ Yến Thần nắm lấy tay của cô để cô ngồi xuống bên cạnh mình, "Có một số việc em muốn làm thì cứ làm đi, không cần băn khoăn nhiều như vậy, trừ phi em không muốn."Lan Khê khẽ cầm lấy cái dĩa, câu được câu không cắt trứng gà trong đĩa, đỏ mặt hỏi "Vậy. . . . . . anh vì em nên mới ở đây sao?""Ừ." Anh trả lời đơn giản."Tại sao?"Động tác của Mộ Yến Thần dừng lại một chút, "Bởi vì sợ một ngày nào đó đột nhiên em lại thay đổi ý định, cảm thấy anh không thật sự yêu em, hoặc là đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khoảng cách xa xôi anh sẽ không kịp chạy về bên em. . . . . ."Anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, "Cuộc sống như hôm nay không phải ngày nào cũng có, nên anh phải quý trọng."Lan Khê lắng nghe , trái tim lại chua sống như thế này, không phải ngày nào cũng có."Mộ Yến Thần, anh sợ mất đi lắm à?" Cô hỏi, giọng nói có phần khô khốc."Sợ chứ." anh thẳng thắn thừa nhận, thu hồi ánh mắt, gương mặt tuấn tú như thượng thần lạnh nhạt như nước, "Anh cũng sợ như những người khác."Người chưa bao giờ chết đuối, vĩnh viễn không biết hô hấp tự do khó như thế nào, người chưa bao giờ mất đi cái gì, cũng sẽ không biết được ở bên nhau đáng quý như thế Khê nắm dao nĩa trong tay, trong mắt bị một tầng nước mắt mỏng manh ấm áp che miệng nhếch lên thành một nụ cười buồn, cô chuyển cái ghế đến bên cạnh anh, thân mật dựa vào anh ăn tác của Mộ Yến Thần dừng lại một chút, ánh sáng lạnh nhạt trong mắt trở nên mềm mại, ngoái đầu sang nhìn cô, trong mắt là sự thương yêu và thương tiếc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đưa sang nắm lấy cằm của cô "Em muốn lấy lòng người khác, thì phải có kỹ xảo?"Lan Khê vươn tay ôm anh, lúm đồng tiền như hoa "Em chỉ có chút mánh khóe này thôi, anh không thích à?"Nếu như không phải như vậy, trên đời này có bao nhiêu phụ nữ thiên kiều bá mị, sao anh lại chỉ động lòng với một người? Có một số việc, chỉ cần một chút tình, thì cả cuộc đời chỉ định trước một Yến Thần cúi đầu, cắn cắn bờ môi của cô, cô đau đến co rụt lại, trong nháy mắt anh lại thân mật hôn cô, dịu dàng trằn ra cửa, lo lắng trong lòng Lan Khê lại dâng lên."Anh, ở trước mặt ba, chúng ta đừng quá gần gũi, có được không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi trắng bệch, khẽ hỏi vì đột nhiên cô nhớ lại năm đó Mộ Minh Thăng bị nhồi máu cơ tim phải nhập viện, suýt chút nữa thì chết trên bàn phẫu thuật, không biết anh làm thế nào để giải quyết chuyện đó, nhưng nếu như lại bị cha biết quan hệ bây giờ của bọn họ, cô lo lắng ông lại tái phát bệnh cũ."Anh với em cùng về, nhưng em không cần ở lại đó, buổi tối thì quay về đây.""Vậy nếu như ba hỏi em ở đâu thì sao?""Tùy em nói như thế nào cũng được." Mộ Yến Thần lạnh nhạt thấy anh đang đi về phía thang máy, Lan Khê đuổi theo, hai cánh tay mềm mại quấn lên thắt lưng của anh, Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy sau lưng thật là ấm lại nắm chặt cổ tay của cô, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, anh kéo cô vào trong ngực , không coi ai ra gì cúi đầu hôn cô."Có camera đó. . . . . ." Gáy của cô bị giữ chặt, nụ hôn càng sâu hơnTrước khi ra khỏi thang máy, trong lúc hoảng hốt Lan Khê thấy trên vách tường của thang máy lóe lên lịch điện tử màu đỏ, kim giây nhích từng cái một, ngày tháng trên đó nhìn rất quen mắt, dường như là có hàm nghĩa đặc biệt nào đó, nhưng mà lồng ngực của Mộ Yến Thần quá mê hoặc lòng người, cô mê say trong sự ôn nhu của anh, nhanh chóng không thể tự thoát ra cửa nhà họ Mộ có đậu một chiếc xe Lưu nhìn thấy bọn họ hai mắt tỏa sáng, vui mừng hiện rõ trên mặt, vừa định cất giọng hô vào trong nhà, lại bị Mộ Yến Thần thản nhiên ra dấu tay ngừng, nắm tay Lan Khê đi đến trước mặt."Trong nhà có khách à?".Lão Lưu cười "Đúng vậy, có khách, sáng sớm đã tới rồi, nói là không tới dự buổi dạ tiệc tối hôm qua được, nên sáng sớm đã tới đây chức mừng sinh nhật lão gia, cô nương rất có lòng, năm nào cũng đến."Bước chân của Mộ Yến Thần dừng lại trong thoáng chốc, ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi quét về Lão Lưu."Năm nào cũng tới?""Đúng vậy, lần này nhà họ Nhan gia bên kia rất náo nhiệt, nghe nói lần này Nhan tiểu thư trở về không trực tiếp về nhà mà lại tới nhà họ Mộ, sáng sớm Nhan phu nhân cũng sang bên này, bên trong nhà đang rất náo nhiệt đó."Lan Khê nghe vậy hô hấp cũng cứng lại, quay đầu lại nhìn chiếc xe kia thêm một lần, mới biết là xe của nhà họ môi cười lạnh, Mộ Yến Thần cất giọng hỏi "Nhan Mục Nhiễm?"Trái lại anh lại biết cô gái này ”có lòng” như thế nào, bốn năm nay cô ta giống như dây leo quấn lấy anh, trong bốn năm đó, anh rất ít khi trở về nhà họ Mộ, ngược lại Nhan Mục Nhiễm lúc nào cũng sang bên này quan tâm lo lắng, nếu không khi anh vừa về nước, Mạc Như Khanh cũng không hỏi anh và Nhan Mục Nhiễm có ở cùng một chỗ hay không."Đúng vậy, hiện tại đang ở bên trong đấy." Lão Lưu cười ha hả môi mỏng nhàn nhạt của Mộ Yến Thần lạnh lùng mím chặt, nhẹ nhàng ôm chặt eo của người trong ngực, dẫn cô đi Khê chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên eo của cô trở nên cực kỳ nóng bỏng."Anh, anh có biết anh em bình thường sau khi lớn lên, hay sau khi trưởng thành, cũng sẽ có hành động không thân mật như thế này? Đừng nói là ôm như vậy, thật ra thì nắm tay cũng rất kỳ quái." Lan Khê đỏ mặt nhìn anh, khẽ nói."Vậy sao, " Anh quét ánh mắt lạnh lẽo xuống, "Em muốn anh làm chuyện quá phận hơn nữa hay sao?"Hơi thở của Lan Khê cũng ngừng lại mấy giây, khuôn mặt đỏ bừng như muốn nổ tung. Bên ngoài nhà họ Mộ chỉ có một mình lão Lưu đang rửa xe, không có một ai khác, cô cũng len lén duỗi tay sang khoác lên eo của anh, nhất thời hai người một cao một thấp, tư thế cực kỳ thân mắt của Mộ Yến Thần thay Lan Khê lại cảm thấy như đang tìm về cảm giác của mấy năm rõ là sai, nhưng vẫn cố tình, biết rõ là vực sâu, nhưng vẫn nhảy xuống, là ình yêu của ai khiến cô trầm luân, muốn ngừng mà không được."Có lúc em cảm thấy Nhan Mục Nhiễm rất thần kỳ, anh xuất hiện ở đâu, chắc chắn cô ta sẽ xuất hiện ở đó, chỉ là vấn đề sớm hay muộn . . ." Lan Khê ngước mắt lên, "Một giây trước cô ta có thể ở một thành phố khác châm ngòi em và anh, một giây sau lại có thể có mặt trong nhà mình.""Cô ta xúi giục một hai câu, em cũng tin luôn hả?""Bởi vì liên quan đến, nên em mới dễ dàng tin như thế." Cô nhỏ giọng giải sáng trong phòng khách sáng ngời bao phủ lên hai người bọn Khê bị một loạt ánh nhìn chăm chú tác động, hai cánh tay buông xuống vô thức, Mộ Yến Thần cũng nhớ tới những vấn đề mà cô lo lắng trước khi đi, nên buông tay xuống đổi lại thành nắm tay của phòng khách to như vậy, nụ cười xinh đẹp của Mạc Như Khanh vì vậy mà cứng đờ, ánh mắt dừng ở hai người vừa mới xuất hiện."Ba, dì Mạc." Lan Khê khẽ hít một hơi, lễ phép chào Như Khanh gật đầu một cái, tay vẫn đang nắm tay của Nhan Mục Nhiễm, cười yếu ớt nói "Về rồi à? Coi như các con có lòng, ngày hôm qua trở về cũng không ở nhà, hôm nay cũng về cùng nhau . . . là vô tình gặp nhau hả?"Khuôn mặt Lan Khê trắng trong ngôi nhà này, cô không có dũng khí để nói ra câu "Tối hôm qua chúng con ở với nhau"."Ha ha. . . . . . trở lại là tốt rồi, các con cũng không phải đi ngay chứ? Buổi tối bảo Mục Nhiễm ở lại cùng ăn cơm, ba cũng bảo dì Trương chuẩn bị rồi, lúc này cũng sắp chuẩn bị xong rồi." Mộ Minh Thăng hiếm khi tươi cười vui vẻ như mắt của Lan Khê đối diện với Nhan Mục Nhiễm!"Dì Nhan, ngài khỏe chứ." Dời tầm mắt đi, Lan Khê coi như không có gì với cô ta, chào hỏi với một trưởng bối khác đang ngồi trong phòng mắt bà Nhan vốn hiền lành, thế nhưng lúc này ánh mắt rơi xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của cô và Mộ Yến Thần, mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, nghe thấy giọng nói của Lan Khê mới ngước mắt, miễn cưỡng nâng khóe miệng cười cười "Tối nay quấy rầy mọi người rồi, dì thật sự không có kiên nhẫn chờ Mục Nhiễm về nhà, con xem, vừa về đã hăng hái chạy tới đây, kéo cũng không đi, dì đành phải mặt dày đi theo vậy.""Dì cú ngồi đi ạ, không sao đâu." Lan Khê khẽ nói, thản nhiên không hề có cảm Yến Thần ở bên cạnh có cảm giác hoảng hốt, hiện tại không giống ngày xưa nữa, cô lúc nào cũng tiếp khách một cách lạnh nhạt, cẩn thận từng li từng tí, rốt cục thì bây giờ cũng có can đảm hơn, mặc dù trong lòng bàn tay nhỏ bé anh đang nắm, mồ hôi lạnh đã rịn ra một trong phòng ăn đã chuẩn bị xong, dì Trương đi ra thông báo "Tiên sinh, phu nhân, chúng ta đến phòng ăn đi! Ăn cơm được rồi!""Căng thẳng à?"Tất cả mọi người đi về phía trước, Mộ Yến Thần ở tuốt phía sau chầm chậm đi tới, kéo eo của cô sang, bờ môi mỏng khẽ chạm vào vầng trán, dịu dàng hỏiÁnh mắt Lan Khê nhìn lướt qua mọi người ở trước mặt, quay đầu nhỏ giọng nói "Khí thế trong nhà lúc này, thật giống như là muốn cho anh xem mắt vậy."Trong hơi thở lạnh lùng Mộ Yến Thần hừ một tiếng, cúi đầu đưa mắt nhìn cô."Em muốn anh xem mắt à?"Lan Khê lắc đầu, tngón tay xinh đẹp siết chặt bàn tay của anh, ngửa mặt lên nhỏ giọng lại nói đầy kiên định "Anh là của em, muốn xem mắt thì phải được sự đồng ý của em trước."Ánh mắt của Mộ Yến Thần thâm thúy hơn rất người ở đằng trước còn đang nói mấy lời khách sáo, không ai chú ý tới bên này, ngược lại bà Nhan lại nhìn lướt qua phía này, chỉ liếc mắt một cái, hơi thở như ngưng lại, ánh mắt run rẩy dời đi, ép buộc chính mình nhìn thức ăn trên bàn anh em nhà họ Mộ, tư thế thân mật như vậy khiến cho trưởng bối như bà sợ hết hồn hết vía!Là do tư tưởng của bà quá cổ lỗ sao?Hay bây giờ những người trẻ tuổi từ nước ngoài trở về đều tùy tiện như vậy?Vậy tại sao không thấy Mục Nhiễm như vậy? ! !Hết chương 237
Ads Các bạn nữ sinh phía sau bắt đầu đỏ mặt cười trộm , còn các nam sinh hào hứng hẳn lên, thậm chí có vài người liên tục vỗ tay hô to"Mộ Lan Khê! Mộ Lan Khê!"Khuôn mặt Lan Khê đỏ bừng, không để ý tới bọn họ, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm máy tự động đợi nó nhả ra ngờ đợi nửa ngày trời, cái máy kia không có động tĩnh gì hết, cô bực rồi nha!"Mẹ kiếp, chỉ biết lừa gạt người khác!"Máy tự động cái con khỉ ! Đặt ở đây lừa tiền thiên hạ thôi, tự động cái quái gì chứ ? Vốn trong lòng đang bực bội, cộng thêm tác động của rượu, giờ đây lửa giận đã bốc lên tận đầu, Lan Khê đập đập vào máy tự động, kêu lên "Mày phun tiền ra, trả lại cho tao mau !"Lúc này những tiếng ồn ào của đám bạn đã hoàn toàn lắng xuống, cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, nhưng Lan Khê vẫn vô tư, miệt mài lấy ngón tay nhỏ bé cố móc vào khe hở của chiếc máy, nhất quyết phải lấy lại được 2 đồng xu, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô." Lan Khê." Giọng nói yêu thương mang theo chút lo lắng vang bực mình ngoái đầu lại, ngọn đèn trên cao chiếu sáng khuôn mặt nhỏ xinh đang rịn ra tầng mồ hôi mỏng, cô hơi hoảng hốt rồi dần bình tĩnh lại, nhận ra người đến là chú cô, người luôn yêu thương cô ngay từ những ngày bé chột dạ, trong lòng khẽ kêu "Lộp bộp!", cô nghiêng đầu đi, liền thấy liên tiếp mấy chiếc xe đang dừng ở ven đường. Trong một chiếc xe , cô thấy được gương mặt hơi tái nhợt của người thím mà cô vẫn luôn kính trọng, ở một chiếc xe khác, gương mặt của ba cô đã hoàn toàn trắng bệch, xui xẻo là bên cạnh ông còn mấy người thương nhân, chính khách đang mở to đôi mắt tò mò xem cô diễn trò nãy không cần suy nghĩ cũng biết, ba cô nhất định vì tình hình Mộ thị gần đây không tốt nên bận rộn, ra sức chiêu đãi những vị khách quí này, những người có máu mặt mà ông khi còn hoạt động trong quân ngũ có giao thiệp..Cho nên xong rồi, cô mất mặt thì không nói làm gì, quan trọng là mặt mũi của nhà họ Mộ cũng bị cô vứt đi một cách hoành tráng luôn !Trí nhớ tới đây là ngừng, Lan Khê xấu hổ, nóng bừng cả mặt, lông mi thật dài chớp xuống lóe ra một tia trong suốt, cô cúi đầu không dám lên tiếng nữa."Tao thật sự không muốn nhìn thấy mày nữa, một đứa con gái không ra thể thống gì!" Mộ Minh Thăng giận đến bốc hỏa, tay che ngực cố gắng chịu đựng trái tim đang đập liên hồi, một hồi quay sang người phụ nữ dịu dàng bên cạnh hỏi, "Yến thần lúc nào thì về?"Người phụ nữ nghe ông hỏi xong , thần sắc lại càng thêm nhu hòa " Yến Thần nó. . . . . ." Cửa liền truyền tới tiếng vang của xe motor đang tắt vang đó làm cho người phụ nữ thập phần kích động " về rồi!"Giọng nói lộ rõ sự vui mừng , hoan tia sáng ban mai chiếu xuống cảnh vật bên ngoài phòng khách, không gian đang yên tĩnh, bỗng nhiên bị một hình bóng đánh vỡ. Một dáng người khoan thai, bình thản, giày da nên xuống đất, một tiếng lại một tiếng vang lên như muốn đi sâu vào trong lòng người, bóng dáng tuấn dật như được điêu khác cứ từ từ, từ từ hiện ra. Người quản gia đi bên cạnh anh, bất giác đã tự lui người xuống phía sau. Rõ ràng anh được người khác dẫn vào nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn có cảm giác , anh mới là chủ nhân đích thực của ngôi biệt thự này, trên người anh toát lên khí chất cao quí, đàn áp mọi thứ xung Khê vốn không mấy hứng thú, giờ phút này cũng tò mò liếc mắt đàn ông mang theo hành lí, khi vào phòng khách bước chân anh dần dần chậm lại, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt trong phòng, sau cùng dừng tại một chỗ, tiếp đem hành lý bỏ xuống, anh ngước mắt, nhỏ giọng gọi "Mẹ."Người phụ nữ cười đến dịu dàng, nước mắt đã dâng tràn, kích động không nói nên lời, chỉ biết nắm chặt bàn tay của Mộ Minh Thăng, giọng nói run run "À, Yến Thần con đã về rồi, con mau tới đây để. . . . . ."Tay của người đàn ông đặt vào trong túi quần, con ngươi thâm thúy nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ, ngắt lời bà "Con hơi mệt. Con chỉ ghé qua đây 10 phút, sau đó còn phải về sắp xếp lại, con chỉ có 10 phút thôi, không nhiều hơn nữa.”Muốn nói gì thì cứ nói nhanh lên, chỉ cần mấy phút là phụ nữ nhất thời cảm thấy khó với người phụ nữ, Mộ Minh Thăng càng kích động hơn nhiều, chỉ là vài chục năm hoạt động trong quân ngũ cộng thêm một thời gian dài sống trên thương trường đã tô luyện cho ông một phong thái bình chân như vại trước mọi tình huống, nhưng hai mắt ông vẫn hằn lên những tia máu, ông nắm chặt tay người phụ nữ "Như Khanh, đừng nóng vội ". Vì trấn an cảm xúc của Mạc Như Khanh, ông dùng giọng nói hùng hậu, vững vàng, "Lan Khê, con qua đây chào hỏi đi nào, đây là con ruột của dì Như Khanh, năm nay 27 tuổi, vì trước giờ sống ở nước ngoài nên con chưa được gặp mặt, người này là anh trai của con đó. . . . . ."Mộ Minh Thăng đang nói, lại nhìn thấy đứa con gái bộ dạng nhếch nhác ngồi xổm trên mặt đất, nhịn không được ông cau mày lại .
mộ thiếu xin tự trọng